Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 136: Ông rất khỏe

“Không phải cậu với Sương Sương Xinh Xinh chơi với nhau hay sao? Không gặp nhau à?”

“Thôi, để lần sau vậy.”

Miệng Xinh Xinh không kín, cô cũng lo lắng.

“Được, tùy cậu vậy.”

Trở về đây, có hai người cô nhất định phải gặp, một là ông cụ Cố, có người nói mấy năm nay càng ngày càng không bằng năm trước, tuổi đã cao, thời gian còn lại cũng không nhiều.

Còn có một người chính là Phong Thanh, người đàn ông toàn tâm toàn ý che chở cô nhưng không thể nào bên nhau một đời kia! Từ sau khi rời đi, cô cũng không liên lạc nhiều với anh ấy, không biết hiện giờ anh ấy thế nào rồi? Không biết anh ấy có tìm thấy cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng hay không?

Đã nhiều năm như vậy, cũng đến lúc tìm một người rồi, không phải sao?

Ngày hôm sau, Cố Duyên đến nhà họ Cố, cô đi một mình, vì ngoài Phong Thanh và Lý Lý, không có người thứ hai biết đến sự tồn tại của Cố Hạnh.

Bởi vì Phong Thanh trở về, nỗi hận của Diêu Tố với Cố Duyên cũng tan thành mây khói theo thời gian dần trôi, nhìn thấy cô đến thì rất vui, tiếp đón làm cho cô những món ăn ngon.

Cố Duyên hàn huyên vài câu với bà ấy, hỏi bà ấy tình hình của ông cụ Cố, Diêu Tố cảm thán một tiếng, nói: “Lớn tuổi như vậy rồi còn có thể tốt đến đâu?”

Tim Cố Duyên vì những lời này mà đau đớn dữ dội, cô cất bước đi tới phòng ngủ của ông cụ Cố.

Bởi vì cơ thể suy yếu, ông cụ Cố đã chuyển đến phòng khách tầng một, lúc Cố Duyên đi vào, ông cụ đang ngồi xổm dưới đất lục hòm lục tủ tìm đồ, cũng không biết đang tìm gì mà hăng say như vậy.

“Ông nội....” Cố Duyên sợ dọa ông sợ, nhẹ gọi một tiếng.

Ông cụ Cố quay đầy, thấy cô, trên khuôn mặt già nua chớp mắt toát ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Duyên Duyên?”

“Là cháu, Duyên Duyên đã về rồi.” Cố Duyên thấy ông run rẩy muốn đứng lên, cười dịu dàng đi tới đỡ ông cụ dậy, hỏi: “Ông nội, ông đang tìm gì vậy?”

“Mười bảy triệu sáng nay Phong Thanh cho ông để đâu rồi nhỉ? Sao tìm mãi mà không thấy?” Ông cụ Cố vừa nói vừa đi mở các hòm.

Cố Duyên quét mắt nhìn bốn phía,thấy trong tay ông đang cầm một xấp tiền mặt, nhìn số lượng có lẽ là mười bảy triệu, vì thế cô cầm lấy số tiền trong tay ông cụ, hỏi: “Là cái này phải không?”

“Đúng đúng đúng, chính là cái này, cháu tìm được ở đâu?” Ông cụ Cố rất ngạc nhiên nhận lấy.

Thấy khuôn mặt vui vẻ như trẻ con của ông cụ, Cố Duyên vô cùng lo lắng, mới qua thời gian năm năm ngắn ngủi, ông cụ Cố đã mơ hồ nhiều như vậy, suy yếu nhiều như vậy.

Tuy ông cụ Cố đã chín mươi tuổi rồi nhưng trong ấn tượng của cô, ông vẫn luôn khỏe mạnh linh hoạt. Sáu năm trước khi cô gả cho Ngự Tứ, ông cụ vẫn suy nghĩ rõ ràng, hành động nhạy bén đến mức có thể trình diễn cả tiết mục nhảy lầu.

Con người già đi cũng thật nhanh!

“Cháu trở về từ bao giờ?” Ông cụ Cố đột nhiên đánh giá cô, hỏi, hỏi xong lại nhìn về phía cửa: “Ngự Tứ đâu? Sao không trở về cùng cháu?”

Ngự Tứ... Cô thực sự không biết nói với ông cụ Cố chuyện mình và Ngự Tứ đã chia tay năm năm trước như thế nào.

“Hôm qua cháu mới về.” Cô có ý định lảng tránh câu hỏi sau của ông cụ Cố. Lần này ông cụ Cố lại không hồ đồ, truy hỏi: “Ngự Tứ đâu? Cũng đã lâu rồi ông nội không gặp nó.”

“Anh ấy... không về.”

“À... Vẫn còn ở Anh à.” Ông cụ Cố có vẻ hơi thất vọng.

Cố Duyên vội vàng nói sang chuyện khác: “Ông nội, mấy năm nay ông vẫn khỏe chứ?”

“Ông rất khỏe, cháu xem, ông vẫn có thể đi được.” Ông cụ Cố đứng lên đi một vòng quanh phòng, tuy đi rất không vững nhưng ông cụ có vẻ rất vui: “Phong Thanh mua cho ông không ít thuốc Đông y để uống, uống rồi là có thể đi được.”

Trên mặt của ông cụ lại hiện ra sự thoải mái như một đứa trẻ.

“Duyên Duyên, cháu và Ngự Tứ có tốt không?” Ông cụ Cố đột nhiên hỏi: “Ông nghe Phong Thanh nói các cháu cùng di cư đến Anh, nước Anh xa như vậy lại không có lấy một người thân bên cạnh, Ngự Tứ có bắt nạt cháu hay không?”


Khóe mắt Cố Duyên đã ươn ướt, cô cụp mắt, gật đầu: “Chúng cháu rất tốt, ông nội yên tâm đi, Ngự Tứ không bắt nạt cháu.”

Ngự Tứ, thực sự không muốn nghe thấy cái tên khiến cô đau lòng này nữa!

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, Ngự Tứ là một đứa trẻ tốt, ông biết nó sẽ đối xử tốt với cháu...” Ông cụ Cố liên tục gật đầu, lặp lại những lời này.

Cố Duyên không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, chỉ cần trong lòng ông cụ Cố vui vẻ là được rồi.

Sau khi ở nhà họ Cố ăn xong bữa trưa, Cố Duyên lại đi đến bệnh viện Á Ân, cô nghe Diêu Tố nói Phong Thanh vẫn làm việc ở bệnh viện Á Ân.

Trước khi đi đến bệnh viện, cô về nhà đón Hạnh Hạnh trước.

Khi nhìn thấy Phong Thanh, Hạnh Hạnh trốn sau lưng Cố Duyên, chỉ để lộ ra một đôi mắt to trong veo như nước, tò mò đánh giá Phong Thanh mặc áo khoác trắng.

Trước giờ Hạnh Hạnh vẫn sợ tiêm, vì thế rất sợ nhìn thấy những bác sĩ mặc đồ trắng.

Trải qua thời gian năm năm, Phong Thanh không có gì thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy, tràn đầy sức hấp dẫn và sức sống như vậy, ngay cả vóc người cũng vẫn thon dài mạnh mẽ như năm năm trước.

Thấy Cố Duyên và Hạnh Hạnh, Phong Thanh cực kỳ kinh ngạc, nhìn chăm chú vào người phụ mình yêu đã năm năm không gặp, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhìn thấy cô vốn nên vui vẻ nhưng trong lòng anh lại không vui lên được.

Dù đã trở về thì thế nào? Gặp được thì thế nào? Cô vẫn là em gái ruột của anh...

Phong Thanh đi tới, khom lưng, đưa tay phải ra kéo Hạnh Hạnh ra từ sau lưng Cố Duyên, quan sát cô bé vô cùng xinh đẹp, giữa lông mày có bóng dáng của Ngự Tứ và Cố Duyên này.

Cô bé này thật tốt, rất xinh đẹp, anh ấy cũng là lần đầu nhìn thấy.

Cố Duyên ngồi xổm xuống bên Hạnh Hạnh đang hoảng sợ, diu dàng dỗ dành: “Hạnh Hạnh, đây là cậu, mau gọi cậu đi.”

“Cậu?” Rõ ràng Hạnh Hạnh rất xa lạ đối với danh xưng này, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Phong Thanh, nói: “Cậu sẽ tiêm lên người Hạnh Hạnh sao?”

“Đồ ngốc, con không có bệnh, đương nhiên sẽ không tiêm lên người con rồi.” Cố Duyên sờ cái đầu nhỏ của cô bé, cười nói.

“A, con thích cậu không tiêm.” Hạnh Hạnh kêu lên: “Con chào cậu.”

Cố Duyên ôm bé, mỉm cười nói với Phong Thanh: “Từ nhỏ Hạnh Hạnh đã sợ tiêm rồi.”

“Em gọi con bé là Hạnh Hạnh?” Phong Thanh hỏi.

“Vâng, Cố Hạnh, Hàm trong từ tu dưỡng.”

“Tên này rất hay.”

Cố Duyên buồn bã cười, cô nhớ tới năm đó khi cô vẫn còn đang mang thai đứa con đầu tiên, lúc đó cô vẫn còn ở nhà họ Ngự, Ngự Tứ cũng chỉ là một tên ngốc chỗ nào cũng bị người ta bắt nạt. Buổi tối Ngự Tứ ôm cô, cô nằm trong lòng Ngự Tứ, vẻ mặt ước ao nói nếu đứa bé trong bụng cô là con gái, cô sẽ lấy tên cho con là Ngự Hạnh.

Lúc đó Ngự Tứ rất vui vẻ đồng ý, đáng tiếc cuối cùng đứa bé lại không có cơ hội đến với thế giới này, giờ đây cô đặt cho Hạnh Hạnh chữ “hàm” này lại chỉ có thể gọi là Cố Hạnh chứ không phải Ngự Hạnh.

Nhưng không sao hết, chỉ cần Hạnh Hạnh có thể hạnh phúc vui vẻ lớn lên, họ gì cũng không sao cả!

“Sao đột nhiên lại trở về?” Phong Thanh ôm lấy Hạnh Hạnh, nhìn Cố Duyên hỏi.

“Đột nhiên muốn trở về nên trở về.” Cố Duyên nói.

Cô không nói cho Phong Thanh biết tin cô trở về, những năm qua cô ít liên lạc với Phong Thanh, vì trong lòng cô hiểu, càng ít liên lạc với Phong Thanh càng tốt với cô và Phong Thanh. Phong Thanh cũng hiểu điều này, hai người đều thần giao cách cảm.

“Bôn ba một mình bên ngoài cũng không phải là cách, về cũng được.” Phong Thanh cảm thán một tiếng, lập tức hỏi: “Vậy em ở bên này có dự định gì không, định ở đâu? Có cần anh làm gì giúp em không?”

“Không cần đâu, Lý Lý tìm việc làm ở thành phố Hàn giúp em rồi, em định tối hoặc mai đi.”

“Thành phố Hà...” Phong Thanh lẩm bẩm, không gần không xa, nhưng cũng là khoảng cách.


Anh ấy và cô, chẳng phải cần khoảng cách hay sao?

Cố Duyên nhìn chăm chú vào anh ấy, chần chờ hỏi: “Còn anh? Vẫn không định tìm một cô gái thích hợp để ổn định sao?”

Nàng không chắc rốt cuộc Phong Thanh có bạn gái hay không, nhưng nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái của anh không giống như người đang yêu.

Phong Thanh chỉ cười, không nói lời nào.

Cố Duyên còn nói: “Vẫn nên sớm tìm một người thì hơn, cũng không thể độc thân cả đời.”

“Duyên phận do trời định, anh không miễn cưỡng.”

Cố Duyên gật đầu, quả thực không thể miễn cưỡng.

“Sao em không hỏi xem mấy năm nay Ngự Tứ sống thế nào?” Phong Thanh hỏi cô.

Về điều này, Cố Duyên vẫn rất muốn biết, đặc biệt là khi nhìn thấy bóng lưng giống Ngự Tứ ở sân bay ấy, cô lại càng muốn biết. Nhưng hỏi thì có ý nghĩa gì nữa? Biết rồi thì thế nào? Ngoại trừ vạch ra vết thương lòng của cô thì chẳng còn tác dụng gì nữa.

Cô muốn lắc đầu nhưng lời nói ra từ trong miệng lại là: “Anh ấy thế nào rồi?”

“Anh ta sống rất tốt, một mình kinh doanh hai tập đoàn có tiếng nhất thành phố Tương Tần Thị và Thụy Cảnh, đã có một con trai bốn tuổi với Hà Ngọc Ngân rồi..”

Con trai của Ngự Tứ và Ngọc Ngân... trái tim Cố Duyên chớp mắt nhíu chặt.

Hạnh Hạnh cũng mới có bốn tuổi, con của bọn họ cũng đã bốn tuổi rồi, xem ra hai người bọn họ sống rất tốt, rất hạnh phúc.

Ngự Tứ hạnh phúc, cô nên yên tâm, đây là mong muốn ban đầu của cô, yêu cầu Phong Thanh làm cho Ngự Tứ mất trí nhớ. Nhưng giờ phút này, trong lòng cô vẫn khó chịu như bị kim đâm.

Phong Thanh thả Hạnh Hạnh xuống, tiến lên một bước, giơ tay lên khẽ vuốt những sợi tóc của cô, đau lòng hỏi: “Những năm qua em có từng hối hận lựa chọn ban đầu của mình không?”

Cố Duyên nhẹ nhàng lắc đầu, sao dám hối hận?

Tiếc nuối thì có, ngày thường cô luôn nghĩ nếu không có Ngọc Ngân, cô và Ngự Tứ, và cả Hạnh Hạnh nữa, có lẽ sẽ hạnh phúc biết bao, Hạnh Hạnh sẽ hạnh phúc biết bao. Mà nay, Ngự Tứ đã có con trai anh và Ngọc Ngân cùng nhau nuôi dưỡng rồi, đối với anh mà nói, Hạnh Hạnh chỉ là một người xa lạ mà anh mãi mãi không thể nuông chiều.

“Anh ấy sống tốt là được rồi, một ngày nào đó, em cũng sẽ gặp được người đàn ông có thể ở bên em cả đời, không phải sao?” Cố Duyên miễn cưỡng cười nói, rất rõ ràng, lời này là đang an ủi Phong Thanh, đồng thời cũng như đang an ủi chính cô.

“Hy vọng em thực sự nghĩ như vậy.”

“Phong Thanh, cảm ơn anh.” Cố Duyên khẽ hít một hơi, nói ra từ trong thâm tâm.

Phong Thanh khó hiểu: “Cảm ơn gì chứ?”

“Cảm ơn sự giúp đỡ và thành toàn của anh năm đó, nếu không phải anh...”

Phong Thanh ngắt lời cô: “Nếu không phải anh, e rằng hiện giờ em và Ngự Tứ đang sống bên nhau hạnh phúc vui vẻ rồi.”

Cố Duyên khẽ run lên, đây là khả năng chẳng bao giờ cô nghĩ tới.

Phong Thanh buồn bã cười: “Em có biết trước kia khi anh làm tất cả mọi chuyện cần bao nhiêu dũng khí không? Duyên Duyên, là một tay anh đẩy em vào hoàn cảnh ngày hôm nay, là anh khiến Hạnh Hạnh trở thành một đứa trẻ mồ côi cha, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tinh thần phấn chấn, ý cười đầy mặt của Ngự Tứ trên kênh tài chính kinh tế, anh hận không thể bóp chết anh ta, bóp chết anh ta!”

“Đừng như vậy!” Cố Duyên sốt ruột kéo tay anh ấy: “Phong Thanh, hiện giờ em sống rất tốt, Hạnh Hạnh cũng rất vui vẻ, tất cả những gì bỏ ra trước kia em không oán trách cũng không hối hận. Giống như anh không oán trách không hối hận bỏ ra tất cả vì em vậy, chúng ta đều giống nhau, người trong lòng sống tốt thì chúng ta sẽ yên tâm, vì vậy... anh đừng có suy nghĩ như vậy.”

Phong Thanh lại cười khổ một tiếng: “Dù muốn vậy thì có thể thế nào? Anh lại không thể thực sự bóp chết anh ta.”

Nghe anh ấy nói như vậy, Cố Duyên thở phào nhẹ nhõm, thoáng yên tâm.

Ngày thứ hai đến thành phố Hàn, Cố Duyên đang tìm một chỗ học cho Hạnh Hạnh ở nhà trẻ lân cận, điều kiện vật chất bên trong tốt, giá tiền đắt. Theo như Lý Lý nói, nghèo chứ không thể nghèo trẻ con, Cố Duyên cắn răng, nộp hết học phí hôm đó.

Trong thời gian năm năm ở nước ngoài, Cố Duyên cũng không biết gặp phải vận gì, không những tìm được một công việc có tiền lương đủ tiêu, còn gặp được sếp tốt. Bao nhiêu năm nay, tiền tiệt kiệm được một chút, nhưng sau khi về nhà xoay xở một hồi cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Chuyện cô cần làm bây giờ là lập tức đi làm việc, lĩnh phần lương đầu tiên trong những ngày mình sắp cạn kiệt kinh tế, vì vậy, cô sắp xếp ổn thỏa cho Hạnh Hạnh rồi lập tức đến công ty của Lý Lý báo danh.

Lúc đến công tay, là bạn trai của Lý Lý, Giang Ngọc đón tiếp cô, đối với Giang Ngọc, Cố Duyên không hề cảm thấy xa lạ. Năm ngoái Lý Lý và Giang Ngọc đã đến Anh du lịch, đằm thắm trong cái ổ nhỏ của cô nửa tháng.

“Duyên Duyên, cô tới rồi!” Cố Duyên còn đang quan sát cách bài trí trong công ty thì bị một giọng nói khoan khoái rạng rỡ kéo ánh mắt về.

Giang Ngọc mặc một bộ vest màu cà phê, tóc cắt đầu bằng, trên mặt rạng rỡ ánh mặt trời xuất hiện trước mặt cô, hai người mới gặp mặt quan sát lẫn nhau. Sau đó cười lên, Cố Duyên khẽ cười nói: “Một năm không gặp, đẹp trai hơn rồi.”

“Được người phụ nữ Tô Lý Lý kia tưới tắm cả đó.” Giang Ngọc nói chuyện vẫn không ngại ngùng như vậy, chọc cho Cố Duyên cười không ngừng.

Từ trước đến nay Tô Lý Lý vẫn thích đàn ông cao, đẹp trai và giàu có, chưa từng cảm nắng kiểu đàn ông ưu tú như này, đây là lần đầu tiên, khẩu vị của Tô Lý Lý lại trái ngược như vậy.

“Người phụ nữ kia tối hôm qua còn nói ở bên anh đã nhạt thành hai ly nước trắng rồi.”

“Rất nhiều rượu ngon cũng từ nước trắng mà ra.” Giang Ngọc cười nói: “Bây giờ tôi mang cô đi tham quan công ty chúng ta một lát, ừ, cô đứng tại chỗ xoay một vòng, những chỗ tầm mắt phóng ra được chính là toàn bộ công ty của chúng ta.”

Cố Duyên nghe lời xoay một vòng, quả thực công ty không tính là quá lớn, khoảng 400 mét vuông, bên trong còn có hai ba phòng nhỏ mà tầm mắt cô không nhìn tới được. Trong sảnh lớn là bảy tám người cả nam lẫn nữ đang chăm chỉ làm việc. Nói thật lòng, đối với một công ty trang trí mới thành lập được ba năm mà nói, quy mô như thế này cũng được coi là không tệ rồi.

“Vậy công việc của tôi là gì?” Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng cũng đầy đủ, chỉ cần có thể có tiền lương, quy mô công ty lớn hay nhỏ dường như không có liên quan gì đến cô.