Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 120: Khó chịu chỗ nào_

Ngự Tứ gật đầu:

“Lúc nào cũng hoan nghênh.”

Ngọc Ngân và cha mẹ đi rồi, Ngự Tứ cũng nói có việc ra ngoài, Cố Duyên dọn dẹp phòng xong, bắt đầu đi tham quan xung quanh, một buổi chiều cứ vậy trôi qua.

Cô ăn tối một mình, khoảng thời gian này Ngự Tứ rất bận, chăm sóc Ngọc Ngân đã lãng phí không ít thời gian của anh, cô có thể hiểu được, cho nên không hề trách anh không về ăn cơm cùng cô.

Mấy giờ Ngự Tứ trở về cô cũng không biết, khi về đến nhà cô đã ngủ rồi, trong lúc mơ hồ cảm thấy có người chui vào trong chăn, ôm lấy cô, hôn cô, cẩn thận dịu dàng.

Đã lâu không được anh ôm như vậy, vậy nên vô cùng mẫn cảm với hơi thở của anh, tiếp xúc không lâu thì tỉnh lại.

Cô bỗng dưng mở to hai mắt, dưới ánh đèn mập mờ, cô không nhìn rõ được mặt anh, nhưng lại có thể xác định được đó chắc chắn là anh.

“Ngự Tứ…”

Cô gọi.

“Ừm.”

Ngự Tứ áy náy cười:

“Đánh thức em dậy rồi.”

“Anh về rồi sao.”

Cố Duyên ngồi dậy, đưa tay bật đèn, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng. Cô dụi mắt, nhìn mái tóc vẫn còn chưa khô của Ngự Tứ. Ngượng ngùng cười:

“Anh về lúc nào vậy? Sao em không biết.”

“Sợ quấy rầy em, anh tắm ở phòng bên cạnh, không ngờ vẫn đánh thức em dậy.”

“Không sao.”

Cố Duyên nhìn đồng hồ trên tường, đã hai giờ rồi, vì vậy hỏi:

“Anh có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Đàn ông đi xã giao đều là uống rượu không ăn, cô lo Ngự Tứ sẽ đói.

“Không đói.”

Ngự Tứ lắc đầu.

Đói cũng đói rồi, nhưng lúc này anh muốn ăn cô.

Anh ôm cô vào chăn, lâu không ôm cô rồi, vừa rồi khi đi xã giao với khách hàng, trái tim anh chỉ đặt ở nhà, khó khăn lắm mới lật bài chuyện của Ngọc Ngân, khó khăn lắm mới còn lại anh và cô, nhưng ngày đầu tiên hai người chuyển đến nhà mới, anh lại không ở bên cạnh cô.

“Ở nhà một mình có sợ không? Có buồn không?”

Anh hỏi.

“Không sợ, có hơi buồn, nhưng em có thể thích ứng được, đi xung quanh nhà cả một buổi chiều.”

“Thế nào? Có thích không?”

“Thích, anh cũng biết, em trước giờ không quá quan tâm đến vật chất.”

Ngự Tứ cúi đầu hôn cô, anh thích Cố Duyên như vậy!

Cố Duyên không hề buồn ngủ, hơi tách khỏi anh, hỏi:

“Công việc thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi.”

Anh không đợi được ham muốn với cô.

Cố Duyên lại đang mải nghĩ đến công việc của anh, thực ra cô căn bản không cần phải lo lắng chuyện công việc của anh, Thụy Cảnh, Tần Thị và Phong Thị đã hợp thành một liên minh lớn, sẽ không có ai sụp đổ.

Ngự Tứ hôn cô, dùng miệng chặn lại lời nói tiếp theo của cô, anh rất mạnh mẽ, Cố Duyên lập tức bị anh thu phục.

Có lẽ là vì đã lâu không thân mật với anh, cũng có thể là vì Ngọc Ngân đã trở thành khúc mắc trong lòng cô, với anh, trong lòng cô đã có suy nghĩ muốn chống cự.

Trong nháy mắt anh xoa lên tay cô, cô đột nhiên toàn thân cứng đờ, bỗng đẩy anh ra.

Ngự Tứ bị cô dọa sợ, hơi chống đầu lên hỏi:

“Sao vậy?”

Đèn vẫn sáng, Ngự Tứ có thể nhìn rõ được sự mất tự nhiên trên mặt cô, nhưng anh không biết vì sao, dù sao thì hai người bọn họ cũng đã không phải lần đầu với nhau rồi.

“Em...”

Lồng ngực Cố Duyên phập phồng, có chút gấp gáp:


“Em hơi khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu?”

Vẻ mặt của Ngự Tứ trở nên nghiêm túc, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Trong lòng Cố Duyên khổ sở, cô cũng không biết mình khó chịu chỗ nào, có lẽ là khó chịu trong lòng, nhắm mắt lại đều là hình ảnh khi anh và Ngọc Ngân ở bên nhau, là bộ dạng kích động của anh khi nghe tin Ngọc Ngân vẫn còn sống.

Cô biết bản thân không nên quá gò bó anh, dù sao anh cũng đã chọn cô, hơn nữa còn thừa nhận người anh yêu là cô.

“Khó chịu ở đâu?”

Ngự Tứ tiếp tục hỏi.

“Không có...”

Cô lắc đầu:

“Thực sự không có...”

“Chỉ là không muốn, phải không?”

Anh hỏi.

Cố Duyên gật đầu, cô không muốn lừa gạt anh, cũng không muốn bị anh truy xét thêm nữa.

Điều cô không ngờ đến chính là Ngự Tứ lại buông cô ra, nằm sang bên cạnh. Cô nín thở, nghe thấy tiếng hít sâu của anh, trong lòng có chút tủi thân, cũng có chút áy náy...

Cô tủi thân là vì có quá nhiều người phụ nữ bên cạnh anh, người này đi lại có người khác đến, mỗi lần khi cô cho rằng sau cơn mưa trời lại sáng, yên ổn một thời gian, đột nhiên lại xảy ra biến cố lớn, thay đổi tất cả.

Cô không biết có thể duy trì được sự yên bình lúc này được bao lâu, cũng không hề chắc chắn.

“Có phải em cảm thấy chuyện của anh và Ngọc Ngân vẫn chưa kết thúc?”

Hai tay Ngự Tứ gối ra sau đầu, nhìn lên trần nhà, im lặng hỏi.

Cố Duyên không trả lời, bởi vì không biết nên trả lời thế nào, trong lòng rất hối hận vì sao lại phá hỏng bầu không khí vốn đang hòa hợp này.

Bọn họ là vợ chồng, an giấc trong hơi thở của nhau, như vậy không tốt sao?

Ngự Tứ nghiêng mặt nhìn cô, cô cụp mắt, xê dịch nằm gần anh, ôm lấy anh, vùi mặt vào trong khuỷu tay anh. Lần này đổi lại cô ôm lấy anh, dịu dàng chậm rãi.

Cô rất ít khi chủ động như vậy, vậy nên hành động này không được lưu loát, nhưng những nơi mà bàn tay cô chạm đến vẫn có thể khiến anh có chút rung động, khơi dậy nhu cầu vốn có nhất của anh.

Anh đột nhiên cầm lấy tay cô, giọng điệu vẫn mang theo sự hờ hững:

“Anh và Ngọc Ngân đã là quá khứ rồi, căng thẳng vì cô ấy, quan tâm cô ấy đều là vì cô ấy vì anh mới bị Dao Trụ giam giữ, anh có trách nhiệm giúp cô ấy khôi phục lại như trước đây.”

“Em biết.”

Cố Duyên gật đầu, anh đã từng nói rồi.

“Em chỉ biết, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không chịu tin tưởng.”

“Em...”

Cố Duyên không nói được nữa.

Ngự Tứ không biết làm sao, trước đây là vì Dao Trụ, Cố Duyên cũng chống cự anh như vậy, khó khăn lắm mới bị anh dẫn dắt lại bình thường, bây giờ lại vì Ngọc Ngân. Anh phát hiện Cố Duyên mắc bệnh ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng trong tình yêu, người như vậy rất tốt, nhưng cũng rất đáng sợ.

“Em cũng có quá khứ, từng có Phong Thanh, từng có Lam Ba, nhưng anh chưa từng có tâm lý chống cự lại em.”

“Em khác anh, em và bọn họ chưa từng xảy ra quan hệ.”

Cố Duyên phản bác lại.

Ngự Tứ ngừng lại, lập tức lửa giận cũng tăng theo:

“Nhưng đến giờ em vẫn còn yêu Phong Thanh!”

“Em... em không có!”

Cố Duyên quay mặt sang chỗ khác, nhưng giọng điệu rõ ràng có chút hòa dịu.

Vẫn còn yêu Phong Thanh? Cô vẫn còn yêu Phong Thanh sao? Đã lâu không dám nghĩ đến chuyện này, cũng không dám nghĩ đến Phong Thanh.

“Em nói dối.”

Cố Duyên rơi nước mắt, không biết là vì sự bức bách của Ngự Tứ hay là vì tình yêu trớ trêu không dứt được với Phong Thanh.

Ngự Tứ dùng một tay sờ lên mặt cô, yên lặng nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Anh trước giờ chưa từng yêu cầu em phải lập tức buông bỏ anh ta, quên anh ta. Mà chỉ dẫn dắt từng chút một, cho em đủ thời gian, vì anh tin chỉ cần em có quyết tâm quên đi anh ta thì nhất định có thể làm được.”


“Nếu như Phong Thanh không phải anh ruột của em, anh vẫn sẽ cho rằng như vậy sao?”

Cô nở nụ cười chua xót.

Ngự Tứ ngơ người, đúng vậy, nếu Phong Thanh không phải anh trai ruột của Cố Duyên, anh còn có thể tin cô, tiếp tục chinh phục cô hay không? Nói cho cùng, anh vẫn phải cảm ơn ông trời tạo hóa trêu ngươi, để Phong Thanh trở thành anh trai ruột của Cố Duyên.

“Tuy Ngọc Ngân không phải là em gái ruột của anh, nhưng lại là người phụ nữ mà cả đời này anh sẽ không yêu lại, bởi vì anh đã trao hết tình yêu cho em rồi. Nếu như em cảm thấy rời xa cô ấy vẫn chưa đủ xa, vậy chúng ta tiếp tục chuyển nhà, chuyển đến một nơi mà Ngọc Ngân không đến được.”

“Không cần đâu.”

Cố Duyên lau nước mắt trên mặt:

“Dù sao em cũng đã quen rồi.”

“Em quen cái gì?”

“Quen với việc bên cạnh anh luôn có đủ loại phụ nữ.”

Ngự Tứ cảm giác máu toàn thân đang xông lên đỉnh đầu, khó khăn lắm mới xoa dịu được sự tức giận, lại tiếp tục dâng lên:

“Nếu quen rồi thì khi anh và em ở bên nhau sao lại có phản ứng như vậy, mà không phải khó chịu chống cự, người phụ nữ nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.”

Cố Duyên không nói lại được.

“Sao không nói gì nữa?”

“Nói không lại anh.”

“Chột dạ rồi?”

“Ngự Tứ, anh phải bức em đến phát điên sao?”

Cố Duyên đột nhiên ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm, thở gấp nói to:

“Em chính là ngưởi lòng dạ hẹp hòi như vậy! Là người khó ưa thì sao? Trước kia em chỉ ăn cơm với một người đàn ông thân thiết, anh tức giận đến phát điên. Dựa vào cái gì muốn em phải khoan dung độ lượng nhìn anh và Ngọc Ngân lúc nào cũng như hình với bóng như vậy, độ lượng nhìn anh ở bên Ngọc Ngân cả một ngày rồi lại về ôm em, hôn em, em không phải là búp bê vải không có cảm giác không có tình cảm!”

Xả giận xong, Cố Duyên chợt cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, mặc dù đã hơn nửa đêm, hơn nữa lại là ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, cãi nhau không được thích hợp, nhưng cô thực sự không nhịn được nữa.

Vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, không có nghĩa là cô không để ý.

Ngự Tứ nhìn cô vì tức giận mà gương mặt đỏ bừng, cười khổ trong lòng, đây là đang làm gì vậy? Ban đêm đang yên đang lành, hai người lại tức giận cãi nhau.

Anh lại ôm Cố Duyên chui vào chăn, khuôn mặt đẹp trai dính sát vào gò má của cô:

“Ầm ĩ đủ chưa? Đủ rồi thì mau đi ngủ đi.”

Cố Duyên quay mặt sang chỗ khác, không để ý đến anh.

Mỗi lần cãi nhau đều là anh tức giận trước, rồi lại thỏa hiệp trước, Ngự Tứ đã sớm quen rồi. Đợi Cố Duyên thỏa hiệp gần như không có khả năng, cho nên lần này cũng giống vậy, anh ôm lấy mặt cô, nghiêm túc nói:

“Anh không cần em phải quen, anh bảo đảm với em sau này bên cạnh anh ngoài em ra, sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, có được không?”

Cố Duyên quay đầu nhìn anh, nhìn thấy sự chân thành và nghiêm túc trên gương mặt anh, lại có chút ngượng ngùng, cô lẩm bẩm:

“Thực ra em cũng không phải người ngang ngược như vậy.”

“Anh thích em ngang ngược, cũng nên ngang ngược với chuyện này.”

Ngự Tứ gật đầu.

Ngang ngược có nghĩa là yêu, là để ý, anh muốn cô là một người như vậy.

“Được rồi, tức giận xong rồi, ầm ĩ cũng ầm ĩ đủ rồi, có phải có thể...”

Khuôn mặt Ngự Tứ đến sát khuôn mặt cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

Cố Duyên nhắm mắt, anh liền hôn sâu.

Cuối cùng cô không run rẩy nữa, điểm này đã có tiến bộ, anh rất hài lòng.

“Em có thể ôm anh.”

Anh nắm tay cô đặt lên lưng mình, Cố Duyên nhẹ ôm lấy anh, dính chặt lên người anh.

“Em yêu, em vẫn chưa thả lỏng.”

Ngự Tứ hơi lui ra sau, bàn tay chui vào bên trong quần áo của cô, dịu dàng vuốt ve từ trên xuống.

Bàn tay của anh giống như có điện vậy, vừa mới chạm vào làn da trơn nhẵn kia, Cố Duyên lập tức rung động, lập tức thả lỏng bản thân.

Có lẽ là vì vừa mới phát tiết hết mọi ấm ức và không vui trong lòng, nghe được sự nghiêm túc hứa hẹn của anh, cô yên tâm hơn được một chút. Cho nên rất nhanh đã vào trạng thái, đắm chìm cùng anh trong ham muốn.

Cố Duyên không quen ở nhà, cuối cùng vẫn đến Phong Thị làm việc, buổi sáng ngày đầu tiên đi làm, Ngự Tứ đứng dựa ở cửa nhìn cô thử quần áo trước gương, thử hết cái này đến cái khác vẫn không tìm được bộ nào phù hợp.

Cô thử hết một lượt xong còn lẩm bẩm:

“Béo lên rồi, không có quần áo để mặc.”

“Là ai nuôi em béo lên?”

Ngự Tứ liếc nhìn cô.

“Anh.”

Cố Duyên có chút oán hận nói.

Thời gian ở chung với Ngự Tứ, Ngự Tứ luôn nghĩ cách tìm đầu bếp nấu cho cô ăn, bây giờ mới chưa đầy một tuần đã có thể cảm thấy béo lên rồi.

“Không định cảm ơn sao?”

Ngự Tứ nhíu mày.

Cố Duyên không nói gì, cô hận còn không kịp, còn yêu cầu cô cảm ơn? Cô bỏ quần áo xuống, nhìn anh:

“Ngự Tứ, anh muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”

Ngự Tứ dùng tay xoa chóp mũi:

“Em muốn đến Phong Thị làm việc.”

“Đúng vậy.”

“Em suy nghĩ cho kỹ, hiện giờ em đang là người của ai?”