Trường trung học X giờ tan trường. Tại bãi đỗ xe đạp, Tô Thư Kỳ dùng thân mình chắn trước đầu xe Lưu Ngọc đang chạy.
" Tô Hồ Ly, cậu muốn đâm nát xe tớ sao? " - Lưu Ngọc bức bối.
" Tớ mới là người đi bộ đấy nhá. Phải là xe cậu đâm chết tớ chứ" - Tô Thư Kỳ biểu tình vì bản thân bị xem như tạ nặng có thể làm nát chiếc xe đạp.
" Cậu lại có chuyện gì?" - Lưu Ngọc biết con nhỏ này không có chuyện gì sẽ không hớt hải chạy đến tìm cô như thế.
"Ah ha! Cậu đúng là hiểu tớ. Tối nay tớ có chút việc không đến cửa hàng làm thêm cùng cậu được. Cậu có thể xin nghỉ và làm nốt việc của tớ được không?" - Tô Thư Kỳ bày một bộ mặt khẩn thiết cầu tình.
" Hôm nay cậu lại đi với tên nào nữa?"
" Một anh chàng tớ vừa quen trên facebook hôm qua!" - Tô Thư Kỳ có giấu cả thiên hạ cũng không giấu được Lưu Ngọc nên đành thành thật.
" Mới có một ngày mà đã đi chơi riêng rồi! Cậu nghĩ mạng mình lớn hay chê cái thân con gái của cậu giữ quá lâu rồi vậy!"
" Thôi mà! chỉ là đi chơi thôi. Với lại, tớ biết tự bảo vệ bản thân mà. Tớ là tuyển thủ Kudo số một cấp quốc gia đó, ai có thể làm gì được tớ chứ (trừ cậu đó Lưu Ngọc). Làm ơn giúp tớ đi mà, nhoa...nhoa...!" - Tô Thư Kỳ làm nũng với Lưu Ngọc.
" Được rồi! Được rồi! Đây là nơi công cộng. Cậu đừng làm cái bộ dáng như tớ đang áp bức cậu lắm ấy. Cậu muốn đi đâu thì đi đi. Nhưng tớ phải để mấy vệ sĩ của tớ ngầm theo cậu, tớ không an tâm!" - Lưu Ngọc tỏ vẻ cương quyết.
" Được! muốn phái mấy tên thì phái. Đừng để chúng phá buổi hẹn hò của tớ là được rồi. Vậy bye nhé. Tớ phải về sớm để chuẩn bị đây." - Tô Thư Kỳ nói rồi chạy mất.
Lưu Ngọc cảm thán mà lắc đầu. Con nhỏ này bao giờ mới bỏ tính mê trai đây!
Lưu Ngọc và Tô Thư Kỳ là bạn bè hồi cấp hai. Hai người quen biết nhau trong một lần "đánh lộn" với mấy đứa du côn.
Một buổi chiều Lưu Ngọc (14 tuổi) trên đường về nhà thì bắt gặp 1 cô gái bị một đám du côn chặn đường quấy rối. Cô lập tức "quăng" chiếc xe đạp của mình nằm lắc lẻo trên đường rồi chạy đến ứng cứu. Nhưng ai ngờ sau đánh mấy tên kia bầm dập chạy trối chết thì không những không nhận được câu cám ơn nào mà còn bị cô nàng kia mắng: " Khốn kiếp! Bà đây mất bao tâm sức mới chọc mấy thằng đó nổi điên để tỉ thí. Sao ngươi dám đánh chạy đối thủ của bà hả?".
Thế là hai người đùng đùng đánh nhau một trận và phát hiện ra đối phương ngang tài ngang sức với mình. Kể từ đó hai người thường hẹn nhau để tỉ thí so tài đánh đến "ngươi chết ta cũng xém chết" nhưng lần nào cũng là "bất phân thắng bại". Dần dần, 2 người đã trở thành bạn thân. Cô gái hung dữ như "chằn lửa" đó không ai khác chính là Tô Thư Kỳ.
Lưu Ngọc vốn xuất thân không phải là "lá ngọc cành vàng" vì ba cô - Lưu Vĩ là một thương nhân tay trắng lập nghiệp, xuất thân vốn nghèo khó.
Cô đã từng phải dậy từ rất sớm để giao sữa, phát báo hay thậm chí phải nhịn ăn sáng nhiều ngày liền để có tiền đóng học phí vì lúc đó gia đình vẫn còn khó khăn.
Hiện tại, ba cô đã mở một công ty riêng,cũng đã có thể mua được nhà, tài chính gia đình cũng đôi chút khấm khá. Cha cô đã chuyển cho cô đến học tại một trường cấp ba tốt hơn trong thành phố. Nhưng dù có thế nào thì những kí ức về đoạn thời gian khốn khó vẫn khắc sâu trong tiềm thức của cô.
Thế nên, cô không cho phép bản thân đua đòi õng ẹo như những tiểu thư con nhà danh giá, càng không cho phép mình tự cao để xem thường bất kì ai dù họ có nghèo khó hay bệnh tật thế nào. Cô luôn trân trọng và yêu quý những điều bình dị trong cuộc sống.
Thậm chí khi ba cô đã mua được xe hơi để đưa cô đến trường thì cô vẫn thích tự mình đạp chiếc xe đạp cũ kĩ để đi học. Hay khi ba cô đã mở tài khoản ngân hàng cho cô, hàng tháng đều chuyển cho cô rất nhiều tiền thì cô vẫn thích lụi cụi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi buổi tối, mặc cho mấy đứa bạn học giàu có ném cho cô những cái nhìn khinh thường.
Có lẽ vì tính cách đó mà cô đã kết giao được một người bạn cùng chí hướng,xuất thân từ danh môn, ngậm thìa vàng từ lúc chào đời nhưng không bao giờ xem thường cô, luôn chân thành với cô - Tô Thư Kỳ.
Cũng