Sau khi hội ý, Lưu Ngọc cùng Tiểu Nam đến một nhà hàng phục vụ món ăn phương Tây.
Nhà hàng này được thiết kế theo phong cách châu Âu. Tức mái nhà hình vòm kết hợp với những cột trụ lớn. Tạo cho thực khách một tầm nhìn rộng và thoáng.
Tường nhà và trần nhà đều được ốp gỗ màu nâu đất kết hợp với các bộ bàn ghế gỗ có đệm, chân cao, cùng màu tạo cho người ta cái cảm giác như đang ở bên trong một thân cây gỗ khổng lồ nào đó. Ánh sáng màu nắng ấm từ những chiếc đèn chùm kiểu dáng cổ điển khiến cho thực khách có cảm giác êm dịu ngay từ khi bước vào.
Một điều đặc biệt ở đây là có một kệ rượu lớn được thiết kế âm tường chứa nhiều nhãn hiệu nổi tiếng như Robert Mondavi (Mỹ) có nhiều tầng hương thơm nhẹ nhàng, Hardys (Úc) với hương vị tinh tế, Château Gruaud - Larose (Bordeaux) thanh khiết quyến rũ, Concha Y Toro ( ChiLe) vô cùng độc đáo, Lucente (Ý) với biểu tượng mặt trời rực cháy,... Đây quả là một nhà hàng không tồi.
Tiểu Nam rất thích thú với một bức tranh vẽ cảnh nông thôn gần kệ rượu nên hai người quyết định chọn bàn ăn đối diện với bức tranh để có góc nhìn lý tưởng nhất.
"Tiểu Nam thích tranh vẽ?" - Lưu Ngọc hỏi vì thấy cậu có vẻ không rời mắt được bức tranh.
" Thích. Ngọc có thích không?" - Tiểu Nam nhìn Lưu Ngọc, vẫn là ánh mắt đáng yêu đó.
" Tôi thích tranh điêu khắc hơn?"
" Tranh điêu khắc?"
" Là loại tranh được thợ mộc dùng dụng cụ để khắc gọt một miếng gỗ thô sơ thành một tác phẩm nghệ thuật?"
" Ồ. Vậy chắc người thợ đó vất vả lắm! Có khi còn có thể bị thương nữa" - Tiểu Nam trầm tư suy nghĩ một hồi rồi kết luận.
" Đúng vậy.Lúc đầu chẳng có ai nghĩ sẽ đi gọt đẻo miếng gỗ cằn cỗi để tạo nên một bức tranh đẹp. Vì nó rất mất nhiều thời gian và công sức. Thay vì thế họ chọn cọ và màu để tạo ra tranh, đơn giản và nhanh hơn nhiều. Nhưng cuộc sống vẫn luôn có những người thích khác biệt. Thế nên họ chọn làm tranh điêu khắc để tạo nên những khác biệt của riêng mình. Tôi thích điều đó. Tôi không muốn suy nghĩ giống bất kì ai, tôi thích sự khác biệt vì nó sẽ cho người khác biết tôi là ai! " - Lưu Ngọc nói về tranh nhưng cũng như đang nói chính mình vậy.
" Vậy tại sao Tiểu Nam thích tranh vẽ?" - Cô hỏi Tiểu Nam.
" Vì nó có rất nhiều màu sắc. Tiểu Nam thích cuộc sống có nhiều màu sắc và vui vẻ và..." - Nói đến đây Tiểu Nam dường như cảm thấy mình đã quên điều gì đó.
" Và gì?"
" Tiểu Nam không nhớ. Nhưng chắc chắn vẫn còn một lý do nữa, cũng là lý do đặc biệt nhất! Nhưng Tiểu Nam không nhớ!" - Gương mặt nhỏ thể hiện buồn bực vì đã quên.
" Được rồi, đừng không vui như vậy. Khi nào Tiểu Nam nhớ rồi thì hẳn nói cũng được. Gọi đồ ăn nhé! " - Lưu Ngọc an ủi đồng thời chuyển chủ đề.
Lưu Ngọc ấn chuông gọi phục vụ để họ mang menu đến. Menu đề tiếng Anh nhưng cô thấy có vẻ Tiểu Nam không có gặp khó khăn gì trong việc đọc. Cậu ấy biết tiếng Anh!
"Ngọc có thích súp Caldo Verde không? ( một loại súp truyền thống ở Bồ Đào Nha) "
Đúng như cô nghĩ, Tiểu Ngốc này biết tiếng Anh, còn biết cả tiếng Bồ Đào Nha nữa, phát âm rất chuẩn. Chắc hẳn trước khi mất trí nhớ cậu ấy là một người rất thông minh.Cũng đúng, cậu ấy vốn là Dương thiếu gia mà.
" Có. Gọi giúp tôi một phần nhé"
Cô nhìn dáng vẻ Tiểu Nam đang chăm chú tìm kiếm món ngon trên Menu, lâu lâu lại ngẩn đầu lên hỏi cô có thích món này, món kia hay không, rất ra dáng bạn trai đang gă lăng chọn món bạn gái mình thích.
Cuối cùng, cậu ấy cũng đã chọn được 5-6 món ăn nhưng chủ yếu là theo sở thích của cô.
Một lúc sau, phục vụ dọn lên một bàn đồ ăn bắt mắt bao gồm: Caldo Verde, Gan ngỗng béo, Sườn cừu sốt lá hương thảo,Tôm sốt trứng cá Địa Trung Hải, Thịt bò sốt kem sữa phô mai và Salat Cá hồi. Tất nhiên không thể thiếu rượu vang đỏ Robert Mondavi dùng kèm.
Lưu Ngọc khá thích hương vị các món ăn ở đây. Caldo Verde là món khai vị nhẹ nhàng nhưng kích thích vị giác. Sườn cừu được ướp sốt rất mềm, không bị dai và có mùi thơm đặc trưng của lá hương thảo. Gan ngỗng béo cũng khá mềm, tuy ăn vào tạo cảm giác có chút ngấy và đắng nhưng ăn kèm salat cá hồi lại rất vừa miệng. Cô thích nhất món tôm hùm sốt trứng cá Địa Trung Hải. Mỗi một miếng tôm chấm sốt cho vào miệng liền cảm thấy hương vị đặc trưng của hải sản tươi sống khiến người ta như cảm thấy được hương vị biển cả thoang thoảng trong miệng. Tiếp đến món thịt bò Bắc Mỹ sốt với kem sữa phô mai lại mang mác hương vị đồng nội, kéo người ta từ biển cả về đất liền đến đồng cỏ bạt ngàn mênh mông.
Trong lúc cô vẫn đang mãi mê đắm chìm trong mĩ vị thì Tiểu Nam kéo ghế từ đối diện sang ngồi kế bên cô rồi bất chợt xoay người... hôn cô. Là môi chạm môi. Cô còn cảm nhận được đầu lưỡi của cậu ấy ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi của mình. Lưu Ngọc như bị đổ xi măng, cả người đông cứng lại,tay đang cầm dao nĩa cũng bất động, chỉ biết mở to mắt nhìn gương mặt thiên thần đang dính sát mặt mình. Cô cảm thấy tim mình đang đập loạn, máu chảy nhanh khắp cơ thể.Cô ngửi được mùi hương bạc hà nam tính thoang thoảng từ người Tiểu Nam.
Đôi môi kia không tiếp tục nữa mà dời đi, Lưu Ngọc có chút luyến tiếc nhưng điều đó chỉ mình cô biết.
Cái kẻ ngốc nào đó sau khi ăn đậu hủ của cô thì chẳng nói chẳng rằng lại tiếp tục ăn đĩa thức ăn đang dang dở của mình.
Cô thiệt muốn hỏi hắn " sao dừng lại?" nhưng vậy thì lưu manh quá nên đành hỏi: " Sao lại làm vậy?"
" Miệng Ngọc dính nước sốt, Tiểu Nam muốn lau giúp Ngọc nhưng không có khăn giấy" - Ai đó rất hồn nhiên nói.
Chết tiệt! Đó chẳng phải là cái lý do lúc sáng cô bịa ra khi hôn cậu ta sao. Bây giờ thì cái câu đó lại như bumerang quăng trở lại cô. Lúc sáng là cô chủ động và nụ hôn đó rất nhanh nên không mấy cảm giác nhưng giờ là Tiểu Nam chủ động hôn lại còn...
Đây chính là sự khác biệt giữa hôn và được hôn sao? Đúng là cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
"Lưu Ngọc! Mày đáng bị xử bắn mà" - cô tự nhủ.
" Ngọc, sao mặt lại đỏ?"- Tiểu Nam ngây ngô nhìn gương mặt đỏ như trái mận của cô lấy làm thắc mắc
" À... à tôi ăn phải hạt tiêu thôi. Không sao?"- Lưu Ngọc đành bịa đại lý do.
Cũng may người nghe là Tiểu Nam ngốc nếu như đổi lại người khác thì chắc sẽ cười vỡ bụng vì cô đang ăn thịt bò sốt kem, lấy đâu ra hạt tiêu chứ.