Chồng Là Bạn Thân

Chương 2

"Thật không uổng công bao lâu nay con giả bê đê"

Đám cưới được diễn ra sau hai tháng kể từ "sự kiện" đó.

Đám cưới tuy đơn giản nhưng ấm áp. Nhận được vô số lời chúc phúc từ họ hàng hai bên. Đơn giản vì ngoài cô ra, chẳng ai biết chú rể là bóng.

Ngày mà cô về thông báo với ba mẹ là sẽ làm đám cưới với anh. Ông bà ngạc nhiên nhưng cũng rất mừng. Ông bà biết anh từ rất lâu rồi và nghĩ rằng con gái gã cho anh sẽ chẳng chịu thiệt thòi. Còn cô thì cười khổ trong lòng "Ba mẹ ơi, con rể hai người là bê đê đó"

Trước đám cưới một tuần, anh cùng cô đi đăng kí kết hôn. Thủ tục xong xuôi, hai người cần giấy chứng nhận trên tay lại nhớ đến lời của người làm giấy chứng nhận "Anh Trần Vũ và chị Lê Trâm chính thức trở thành vợ chồng, được pháp luật công nhận và bảo vệ" mà lòng lâng lâng. Anh vui mừng khi kế hoạch thành công. Còn cô thì bất ngờ vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Làm cô cảm thấy không chân thực. Anh nhìn thấy cô thẩn thờ.

"Bà đừng nói với tôi là bà hối hận đó"

"Ờ... À không, tôi làm gì hối hận"

Lại là cái dáng vẻ yếu đuối, nước mắt rưng rưng của anh. Cô nhìn thấy mà thương chết đi được. Cũng không biết là mình lấy chồng hay lấy vợ nữa. Cô ôm anh

"Tôi không có hối hận, ông đừng có mà khóc nhè đấy."

Anh thấy cô ôm mình, trong lòng thoải mái muốn xỉu mà vẫn phải làm giá

"Bà hôn tôi một cái tôi mới tin"

Cô đứng hình mất 2 giây, nhưng rồi nhón chân lên, "chụt" cái trên môi anh. Cô nghĩ dù sao đây cũng là chồng mình.

Anh thấy cô hôn mình thì chỉ muốn hôn lại một cái thật sâu rồi đè cô xuống. Nhưng không, phải kiềm chế, kiềm chế.

***

Anh không còn cha. Chỉ có mình mẹ nên anh thuyết phục cô cùng sống chung với mẹ. Cô biết mẹ anh vui vẻ hiền lành nên liền đồng ý. Về phần ba mẹ cô cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất nhưng đối tượng là mẹ anh nên ông bà đồng ý để mà cô theo chồng làm dâu. Hai gia đình đã quen biết nhau từ trước, nay con họ lại nên đôi. Nên có thể nói là thân càng thêm thân.

Đêm tân hôn, hai người cùng ngồi trên chiếc giường lớn mà bối rối nhìn nhau. Vì ở chung với mẹ nên chẳng thể chia phòng ra mà ngủ. Chỉ có thể chung phòng.

"Hay là tôi trải chiếu ngủ dưới đất. Bà ngủ trên giường đi"

"Hôm nay ông men thế cơ à? " Cô ngạc nhiên, những gì cô vừa nghe là thật sao?

"Không muốn cũng phải men thôi. Bà là vợ tôi mà, sao tôi nỡ để bà ngủ dưới đất" Anh gãi đầu nhìn cô

"Ha ha. Được rồi. Ông có ngại không? Lên giường ngủ với tôi."

Anh nghe thế thì vui mừng mà muốn nhảy tưng tưng "Vậy cũng được à? Nhưng mà ai ngủ cùng tôi, tôi sẽ ôm người đó đấy" Nói đến câu giọng anh nhỏ nhỏ như đang ngại.

Cô suy nghĩ, cũng phải thôi. Yếu đuối thế này mà.

"Được được, tôi cho ông ôm"

Anh nghe thế thì vội nằm xuống bên cạnh cô. Một giây sau liền ôm lấy cô cứng ngắt, còn gác chân lên người cô. Làm cô khóc không ra nước mắt.

Còn anh mỉm cười thầm nghĩ "Anh xin lỗi, nhưng em bị lừa rồi vợ ơi"