Cảnh sát đã đến nơi xử lý vụ việc, người tài xế cũng được xác định là trong người có nồng độ cồn vượt quá mức cho phép nhưng vẫn điều khiển phương tiện giao thông. Hắn phải chịu một khoảng đều bù vì gây ra tổn thất xe của Lộ phu nhân.
Bà ấy cũng nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, qua kiểm tra, bác sĩ nhận thấy Lộ phu nhân bị trật cổ nhẹ do quá trình va đập. Cần băng định hình cổ vài tuần sẽ ổn.
Sở Triệu bận nhiều việc ở công ty, sau khi đến viện để xem tình trạng của Lộ phu nhân, thấy mẹ vẫn ổn thì anh mới yên tâm trở về công ty. Quả là chuyện xui rủi từ trên trời rơi xuống thì nào tránh khỏi được. Lộ lão gia cũng vào viện với vợ, còn có một người giúp việc đi cùng để phụ giúp chăm sóc Lộ phu nhân.
Tố Du nghe tin "mẹ chồng" bị tai nạn thì cũng tranh thủ vào viện thăm, cô gửi cục cưng nhỏ cho dì Yến trông giúp. Mang ít súp tự nấu vào cho bà ấy, cô cẩn trọng đổ ra bát, còn tận tình nói:
- Con nhớ bác gái không thích ăn cháo, vậy nên con có nấu súp cá cho bác. Bác yên tâm, con để lấy hết xương cá rồi.
Lộ lão gia đã về nhà lấy ít đồ, bây giờ chỉ có cô và người giúp việc ở cạnh bà ấy.
Lộ phu nhân nhìn cô tận tâm với mình mà lòng không ngừng cảm thấy hổ thẹn. Trước đây bà ấy đã dùng những từ ngữ rất nặng nề để chì chiết cô. Ấy vậy mà khi bà ấy gặp chuyện, Tố Du vẫn sẵn lòng chăm sóc, trong khi cô lại có con nhỏ và đang mang thai.
Bà ấy nhìn cô, ánh mắt chất chứa sự ân hận:
- Cám ơn con. Mà con đang có thai, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Cô nở nụ cười, tay cầm bát súp ngồi xuống cạnh bà ấy:
- Con khỏe mà, để con đúc bác.
Dẫu sao bà ấy cũng là mẹ của anh, cô yêu Sở Triệu nên càng không muốn anh khó xử. Nếu cứ mãi gay gắt với Lộ phu nhân, mẹ chồng nàng dâu không thể hòa thuận thì gia đình cũng không trọn vẹn. Huống hồ bây giờ bà ấy đã dễ chịu với cô hơn trước rất nhiều. Anh cũng chiều chuộng, yêu thương cô hết mực. Thôi thì chín bỏ làm mười, cứ suy nghĩ tích cực và bao dung khi còn có thể để tâm được bình yên, rồi mọi chuyện sẽ dần trở nên tốt đẹp.
Cô thổi thổi muỗng súp, cảm thận đúc cho "mẹ chồng":
- Bác ráng ăn một chút đi.
Bà ấy mở miệng, lần đầu tiên chịu ăn món do cô nấu, trước đây cứ ngừng chê bai, dù cô nấu thế nào cũng bảo nhìn vào đã chẳng thấy ngon.
- Súp có vừa miệng không bác?
Chợt Lộ phu nhân nắm lấy tay cô, ánh mắt rưng rưng, lộ rõ sự ân hận vì cách hành xử sai trái trước đây của mình.
- Con nấu rất ngon.
Tố Du có chút ngạc nhiên, không ngờ người mẹ chồng vốn dĩ chưa từng đặt cô trong mắt nay lại dịu dàng với cô thế này.
- Con à, hôm nay bác...à không...là mẹ...mẹ muốn xin lỗi con về những chuyện đã qua. Mấy hôm nay mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, mẹ nhận ra bản thân đã quá phiến diện, ích kỷ khi không nghĩ đến cảm nhận của con. Trong khi con ngoan hiền như vậy, mẹ lại chưa từng biết trân trọng. Mẹ xin lỗi, bỏ qua cho mẹ, có được không?
Suốt bao năm qua, kể từ khi cưới anh đến lúc ly hôn và đến tận giây phút này, đây là lần đầu tiên cô được bà ấy xưng hô mẹ - con như vậy.
Thật tâm Tố Du nào phải người hẹp hòi, cô tỏ ra cứng rắn vì không muốn bị ảnh hưởng bởi lời nói nặng nề và thái độ khó chịu từ Lộ phu nhân. Nhưng giờ đây bà ấy đã nhận ra điều đúng đắn, biết trân trọng người con dâu mà trước đây mình luôn ghét bỏ. Tố Du chẳng còn lý do gì để không hòa thuận với bà ấy cả.
- Mọi chuyện đã qua rồi, bác đừng bận lòng nữa.
Lộ phu nhân đưa tay vén tóc cô, cử chỉ ân cần của bà ấy khiến cô thoát chốc nhớ về người mẹ quá cố và cả cái chết bi thảm, đầy bí ẩn của mẹ mình.1
Nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của Tố Du, Lộ phu nhân chợt cất lời:
- Con sao vậy? Sao lại khóc?
Cô vội đưa tay gạt đi dòng lệ, nén bi thương vào trong lòng rồi đáp lời:
- Dạ không có gì đâu bác, đột nhiên con thấy hơi xúc động thôi.
Lộ Phu nhân đặt tay lên vai cô, bây giờ bà ấy thật tâm rất trân quý người con dâu đang ở ngay trước mắt.
- Sao con vẫn gọi là bác, nghe xa cách lắm. Dù sao con và Sở Triệu cũng đã về bên nhau rồi, phải gọi là mẹ chứ.
Cô nở nụ cười, ngay lúc này, cách cư xử của Lộ phu nhân đối với cô đã thật sự thay đổi, sau bao năm, cuối cùng bà ấy đã chấp nhận cô.
- Dạ, con biết rồi...thưa mẹ.
Lộ phu nhân nở nụ cười, cùng lúc vang lên tiếng mở cửa phòng. Sở Triệu sau khi tan làm đã đến bệnh viện. Anh tiến về phía giường bệnh, nhẹ nhàng chạm tay lên tóc cô:
- Em chưa dùng bữa chiều đúng không? Lát nữa anh đưa em đi ăn.
Thấy Lộ phu nhân vẫn ổn, sắc mặt tươi tắn, chỉ là cổ đang được cố định bởi băng nẹp nên khá khó chịu vì chưa quen.
- Mẹ còn đau không?
Lộ phu nhân mỉm cười:
- Không đau nữa, chỉ là đeo cái nẹp này nên thấy không quen thôi. Mà vợ con đang có thai, ở bệnh viện lâu không tốt đâu, đưa con bé về nghỉ ngơi đi. Lát nữa có ba vào với mẹ rồi, còn có dì Chi ở đây mà.
Nghe Lộ phu nhân gọi Tố Du là vợ của anh, Sở Triệu cảm thấy rất nhẹ lòng, xem ra bà ấy đã không còn ác cảm với cô như trước đây. Sau cùng chuyện tình cảm này cũng nhận được sự ủng hộ từ bà ấy.
Dì Chi đang ngồi ở một góc xem tivi, nghe vậy cũng cất lời:
- Đúng vậy, có tôi lo cho phu nhân, cô cậu cứ yên tâm.
Anh biết cô ở đây nhiều tiếng đồng hồ với Lộ phu nhân nên cũng định đến đón vợ về nghỉ ngơi. Tố Du rất hiểu chuyện, nghe tin mẹ anh bị tai nạn liền lật đật chạy đến bệnh viện, chẳng hề so đo những xích mích trước đây, phẩm chất này của cô đã khiến người làm mẹ chồng như Lộ phu nhân cảm thấy xấu hổ.