Chợt Tố Du cảm nhận thấy cơ thể anh rất nóng, cô ngước nhìn anh, hai má Sở Triệu hơi ủng đỏ, bây giờ cô muốn đuổi anh về cũng thật tâm không nỡ.
- Anh bị sốt rồi.
Sở Triệu vẫn không màng đến sức khoẻ ra sao, anh chỉ biết không thể để mất cô một lần nữa.
- Cho anh một cơ hội có được không?
Ánh mắt tha thiết, lời lẽ chân thành thế này, không khéo chỉ chốc lát nữa thôi cô sẽ bị anh làm xiêu lòng mất thôi.
Tạm gác chuyện cơ hội qua một bên, cô nhón chân, đưa tay sờ lên trán anh. Quả thật anh đang bị sốt, dầm mưa để rồi ốm chỉ vì muốn được cô cho vào nhà, ngốc hết chỗ nói.
- Anh ăn gì chưa?
Cô vẫn không trả lời câu hỏi của anh, trong lòng Sở Triệu lúc này đang tràn trề nỗi thất vọng. Anh lắc đầu, Tố Du cảm thấy mình có khác gì đang "giữ trẻ", một bé bự nũng nịu muốn được cô yêu thương.
Bưng tô cháo nóng hổi vào phòng, cô ngồi xuống cạnh Sở Triệu, vừa định đặt vào tay anh thì Sở Triệu đã cất lời nhõng nhẽo:
- Đúc anh đi.
Lại còn có chiêu này, cô đâu phải bảo mẫu của anh, Tố Du đặt tô cháo lên bàn nhỏ cạnh đầu giường.
- Anh tự mà ăn. Thuốc hạ sốt tôi cũng để sẵn rồi, ăn xong anh cứ uống.
Cô vừa định ngồi dậy thì anh lập tức giữ tay cô lại.
- Nói anh biết đi, có phải em đã có người khác?
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định biết được sự thật. Xem ra lần này Sở Triệu rất nghiêm túc muốn theo đuổi cô, khiến Tố Du hồi tâm chuyển ý mà quay về bên anh.
- Chuyện đó không liên quan đến anh.
Cô đẩy nhẹ tay anh ra, trước khi cô rời khỏi phòng, Sở Triệu đã kịp cất lời:
- Nếu em nhớ chúng ta đã từng hạnh phúc như thế nào, em sẽ không như vậy với anh.
Cô dặn lòng không được yếu mềm, cố tỏ ra hờ hững mà buông lời vô tâm:
- Tôi không nhớ và cũng không muốn nhớ.
Tố Du cần thời gian để bình tâm lại. Rõ ràng cô đã quyết tâm từ bỏ, ấy vậy mà vẫn bị xao động.
Lúc cô trở về phòng, nhìn thấy Sở Triệu đã nằm cuộn chăn trên giường, tô cháo vẫn còn y nguyên, xem ra đang làm mình làm mẩy đây mà, càng ngày cô càng thấy anh hệt như đứa trẻ to xác.
Tố Du mang tô cháo ra ngoài, anh nghe tiếng mở rồi đóng cửa thì dần dần hé mắt, trong lòng đã buồn lại thêm tuyệt vọng: "Dẹp luôn rồi, vậy là cho mình nhịn luôn sao?"
Lát sau cô quay lại, trên tay vẫn cầm theo tô cháo, chẳng là thấy cháo đã nguội nên muốn hâm lại cho nóng.
Sở Triệu vẫn nằm lì ra giường, còn lấy chăn phủ hết người, anh tưởng làm như vậy là dễ thương không bằng.
Suy cho cùng cũng chỉ có Tố Du là chiều anh thôi. Cô ngồi xuống giường, khẽ đưa tay kéo chăn xuống, chạm vào trán trán anh kiểm tra nhiệt độ rồi cất lời:
- Sở Triệu à, dậy ăn cháo đi, không ăn thì sao uống thuốc được.
Anh vội đưa tay kéo chăn phủ qua đầu rồi quay lưng về phía cô tỏ ý giọng dỗi, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn cứ như con nít thế này.
- Em có thương anh đâu, anh bệnh cứ mặc anh.
Cô chỉ biết thở dài, tiểu Phi còn chưa nhõng nhẽo đến mức lố lăng như vậy. Tố Du cúi người, cô chạm vào vai anh, lời nói dịu dàng:
- Thôi mà, ăn một chút cũng được.
Anh quay lại, dùi đầu vào ngực cô, thanh niên cơ hội, gian xảo hết chỗ nói.
- Em sẽ không bỏ anh đúng không?
Cô đưa tay chạm vào mặt anh, thôi thì cứ chiều ý người đàn ông mềm yếu này trước đã.
- Rồi...thì không bỏ. Ngồi dậy ăn cháo đi
Lớn đầu rồi mà vẫn muốn cô đúc ăn, vẻ mặt anh mãn nguyện thấy rõ, cô càng nhìn càng thấy đáng ghét không tả nổi.
- ----------------------------------
Ngày chủ nhật, ngày của sự nghỉ ngơi, thư giãn, cô để anh ngủ thêm một chút, cũng không có việc gì phải hối thúc anh thức dậy.
Để hai ba con ngủ trong phòng, Tố Du ra ngoài giúp dì Ly chuẩn bị đồ ăn sáng, thật ra đã hơn tám giờ sáng, cũng không còn quá sớm, nhưng vì chủ nhật nên cô cũng muốn ngủ nướng thêm một chút.
Nhìn thấy chiếc xe lạ đỗ trước cổng nhà, dì ấy liền biết là Sở Triệu đến ở cùng cô, đôi trẻ này rõ ràng tình trong như đã mặt ngoài còn e. Người lớn vừa nhìn qua liền biết cô còn tình cảm với Sở Triệu.
Tiếng chuông cửa vang lên, chẳng rõ là ai lại đến nhà vào giờ này. Cô đi ra cửa xem tình hình, dáng vẻ sang trọng của một người phụ nữ đang bước xuống xe ôtô khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn thấy chiếc xe hơi đậu trước nhà cô, bà ấy đã ngờ ngợ ra điều quen thuộc. Mẹ chồng cũ đột ngột đến tận đây, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Ánh mắt Lộ phu nhân chẳng chút thiện cảm nhìn cô. Trước đây cô vì phận con dâu và vì yêu Sở Triệu nên luôn nhẫn nhịn để gia đình êm ấm, không muốn anh khó xử mà ngậm đắng nuối cay dù bị mắng nhiếc bằng những lời lẽ thậm tệ.
Nhưng bây giờ cô và anh đã ly hôn, Tố Du tuyệt đối sẽ không để bà ấy chà đạp, xúc phạm mình thêm một lần nào nữa.
- Tôi có chuyện muốn nói với cô.
Ngay khi nghe câu nói hằn hộc cùng hành động cáu gắt từ Lộ phu nhân, cô lập tức đáp lời:
- Không biết có chuyện gì mà bác gái phải cất công đến tận đây. Mời bác vào nhà.
Ngay từ cách xưng hô, cô đã vạch rõ ranh giới, thẳng thừng gọi Lộ phu nhân là "bác gái" thay vì "mẹ" như xưa. Hàn Tố Du của bây giờ, không dễ dàng để người mẹ chồng cũ này ức hϊế͙p͙ như trước.