Lúc Tiếu Đồng gọi món ăn, tất cả lực chú ý của Phó Thiên Húc còn đặt trên mấy tờ văn kiện mà Khương Bạch San đưa lại cho mình, dường như là muốn xác định lại những điểm Tiếu Đồng vừa nói.
Không hiểu sao anh ta cảm thấy cái đầu lâu này quả thực rất bình thường, so với những cái khác cũng không có gì khác biệt, làm sao tới phiên Tiếu Đồng, anh lại dễ dàng nhìn ra được phần khung xương phía trên chân mày bị nhô ra đây?
Mọi người ở đây, Văn Mân không kén chọn món ăn, Phó Thiên Húc không có tâm tình gọi món, mà Khương Bạch San lại cảm thấy ngại gọi món ăn trước mặt người lãnh đạo trực tiếp, cho nên cuối cùng một bàn đồ ăn đều do Tiếu Đồng làm chủ.
Chờ đến khi các món ăn đều dọn lên rồi, Khương Bạch San nhìn thấy một bàn xanh xanh đỏ đỏ, đặc biệt là cái món cổ đầu vịt, cảm giác buồn nôn thật vất vả lắm mới áp chế được trước đó lại mạnh mẽ cuộn lên.
Ngay cả Phó Thiên Húc đã quen nhìn thấy hiện trường các vụ án mạng, giờ phút này nhìn thấy mấy món trên bàn sắc mặt cũng có chút khó coi. Cũng may, khả năng chịu đựng của anh ta tương đối mạnh, chỉ mất một lát để điều chỉnh tâm lý là có thể tiếp tục ăn cơm.
Bốn người ăn cơm, nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến khẩu vị thực sự chỉ có Tiếu Đồng và người không được xem qua ảnh chụp – Văn Mân.
“Áiii ~ Em làm gì vậy?”
Phó Thiên Húc liếc mắt nhìn qua Khương Bạch San đang ngồi yên lặng bên cạnh không ăn gì, thấy một bàn tay đang dùng sức nhéo nhéo vào bắp thịt bên hông anh ta đau điếng.
Tiếu Đồng và Văn Mân vừa mới bắt đầu động đũa nghe được tiếng kêu của Phó Thiên Húc đều không hẹn mà gặp cùng nhìn sang phía hai người bọn họ.
Khương Bạch San bị nhìn đến xấu hổ, trước mặt người ngoài, cô lại không tiện phát cáu với Phó Thiên Húc. Cũng tại người này cả, cô đã bị buộc phải nhìn mấy tấm ảnh chụp ghê tởm ấy, hiện tại một bàn ăn như vậy lại làm cho người ta tưởng tượng đủ thứ, cô làm sao có thể ăn nổi đây.
Khương Bạch San chỉ biết cười khan vài tiếng, nhanh chóng mở lời giải thích: “Không có gì, không có gì, chỉ là tôi thấy quần áo bên hông của Phó Thiên Húc có nếp nhăn nên muốn giúp anh ấy chỉnh lại, không nghĩ tới không chú ý một chút lại nhéo phải bắp thịt anh ấy rồi.”
Phó Thiên Húc là một người đàn ông đầu óc rất đơn giản, Khương Bạch San giải thích như vậy anh ta cũng liền tin, tuy lúc phá án rất tỉ mỉ, nhưng đối với hành động của cô gái này thật đúng là không thể nhìn ra được cái ý tứ gì khác.
Văn Mân hoài nghi nhìn thoáng qua hai người trước mặt, cuối cùng cũng không nói gì. Nhưng Tiếu Đồng ở bên cạnh cô, lúc nhìn sang Phó Thiên Húc thì trong ánh mắt thoáng hiện một tia đắc ý.
Trên đời này, không có ai sau khi hoài nghi năng lực của anh lại không bị một chút giáo huấn, hắc hắc.
Bữa cơm này, Khương Bạch San chỉ chăm chăm vào hai đĩa rau xanh dưa muối duy nhất trên bàn, thử nếm qua hương vị của mấy món mặn, còn món chay thì cô một đũa cũng không đụng tới.
Ngược lại Văn Mân bởi vì buổi sáng ăn chưa đủ no cho nên lúc này ăn uống rất thoải mái, còn ăn đến thỏa mãn.