Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 72: Lúc cô ngủ rất đáng yêu

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhíu mày chặt hơn, không nói được lời nào, chỉ biết nốc rượu liên tục, vốn là đã uống rất nhiều ở tiệc xã giao, giờ đây lại như đổ thêm dầu vào lửa đang cháy, những ngón tay thon dài siết chặt ly rượu, xoa mi tâm hồi lâu cũng không thể xua tan phiền muộn trong lòng, trong đầu đều là hình ảnh đêm khuya ngày hôm qua, Dụ Thiên Tuyết chìm trong men say mông lung bị anh ném lên ghế sau xe cuộn mình ngủ, thời điểm anh hôn cô, cô vẫn chìm trong giấc ngủ nên rất ngoan ngoãn nhu thuận, trầm thấp rên khe khẽ, so với lúc thanh tỉnh cô đáng yêu hơn rất nhiều!

“Chết tiệt…..” Nam Cung Kình Hiên bắt đầu hoảng hốt, trong đôi mắt thâm thúy bùng cháy lửa dục: “Dụ Thiên Tuyết, cô chết ở nơi nào!”

“Muốn biết thì phải đi tìm, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.” Lạc Phàm Vũ nheo mắt nhìn anh, cười như không cười: “Hoặc là cậu nhượng bộ một chút, nếu Thiên Tuyết đã khiến cho cậu chán ghét như vậy không bằng nhường cho mình, ừm? Cô gái này, mình thích…..”

“Cậu tốt nhất ngậm miệng lại cho mình…..” Ánh mắt rét lạnh của Nam Cung Kình Hiên quét tới: “Mình không có đủ kiên nhẫn đùa giỡn với cậu, còn dám nói mình nhường cô ấy thì mình sẽ phế cậu!”

Lạc Phàm Vũ ưu nhã cười rộ lên, nheo mắt lại: “Không có biện pháp, người ta chính là thống hận bộ dáng này của cậu, chẳng lẽ cậu vẫn không cho phép mình nhúng tay?”

“Mình cho cậu mượn mười lá gan!” Nam Cung Kình Hiên khinh thị nói một câu, bóng dáng cao ngất đứng lên cầm chùm chìa khóa trên bàn: “Cậu cứ từ từ chơi đùa, mình đi trước.”

“Cậu đi đâu?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày: “Uống nhiều như vậy không nên lái xe!”

“Nói nhảm ít thôi!” Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên kiêu căng bá đạo cả người tản ra khí lạnh đi ra ngoài.

*****

Đêm khuya.

Đường xá yên ắng trống trải, một chiếc Lamborghini phóng nhanh vun vút.

Đêm khuya, trên bậc thềm trước cửa viện điều dưỡng không bóng người, y tá trực đêm ngây ngốc nhìn người đàn ông anh tuấn chói mắt như thần đang đứng trước mặt, một lúc lâu mới kịp phản ứng được, xông tới vội vàng nói: “Tiên sinh! Đã trễ thế này anh không thể đi vào!”

Nam Cung Kình Hiên đút hai tay trong túi quần, nheo mắt lại nhìn cô.

Y tá trực đêm đỏ mặt, siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dịu dàng nói: “Xin hỏi tiên sinh, anh đến thăm bệnh nhân nào, tôi sẽ đi xem giúp nếu bệnh nhân đó chưa ngủ, mới có thể để anh đi vào.”

Nam Cung Kình Hiên đốt một điếu thuốc, làn khói mù lượn lờ được phun ra từ đôi môi khêu gợi, mơ hồ chắn giữa tầm mắt hai người, y tá trực đêm bắt đầu hoảng hốt, chỉ một thoáng ngây người mà người đàn ông cao lớn cường tráng này đã tiến tới gần, cúi đầu bên tai cô lạnh lùng nói: “Không muốn thất nghiệp thì câm miệng cho tôi!”

Y tá trực đêm lạnh run suýt nữa đứng không vững, lại thấy người đàn ông kia lạnh lùng quay người, thuần thục đi về phía một căn phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh từ từ mở ra.

Trên giường bệnh màu trắng, một cô gái mười bảy mười tám tuổi bịt mắt ngủ rất ngon, bên giường bệnh của cô, một cô gái mảnh mai gối đầu lên cánh tay của mình đang ngủ say, mái tóc mềm mại xõa tán loạn trên chăn, trên vai, duy mỹ vô cùng, dưới ánh đèn nhu hòa cánh môi càng thêm căng bóng, làm cho anh nhịn không được mà si mê đứng nhìn.

Nam Cung Kình Hiên hút mạnh một hơi thuốc, khói mù mờ lượn lờ, bóng dáng anh cao ngất mạnh mẽ chậm rãi đi tới, ngón tay kẹp điếu thuốc vén những sợi tóc che mặt Dụ Thiên Tuyết, nheo mắt ngắm nhìn mặt cô, động tác dừng lại khoảng hai giây, sau đó mới thu tay lại nhíu mày rít một hơi thuốc nữa.

Tiếp theo anh cúi người, bồng Dụ Thiên Tuyết đang ngủ say lên, để cô thoải mái tựa vào trước ngực anh, xoa tóc sau gáy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, yêu thương đến đau lòng.

Trời đêm trầm lắng vô cùng, Nam Cung Kình Hiên ôm thật chặt cô vào trong lồng ngực mình, đi thẳng ra ngoài.