Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 159: Tôi hận nhất là người khác gạt tôi, sao anh lại có thể hèn hạ như vậy!

"Dụ tiểu thư, những điều này không ở trong phạm vi công việc của tôi, xin mời Dụ tiểu thư."

Hỏi không ra cái gì, Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi, không thể làm gì khác hơn là giơ tay sờ cánh cửa đi vào bên trong, cũng yên tĩnh và trầm mặc giống như lần trước, cô nghe được tiếng đóng cửa chậm rãi phía sau lưng, bóng dáng cô mảnh khảnh đứng ở cửa. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Vô luận có suy đoán thế nào, Dụ Thiên Tuyết vẫn có cảm giác khẩn trương đến đổ mồ hôi.

"Tiên sinh, anh ở đâu?" Giọng nói của cô trong veo.

Rất nhanh, cô đã cảm giác có một bóng dáng đứng ở trước mặt mình, trên người vẫn nhàn nhạt hương rượu đỏ tinh khiết và thơm nồng, xen lẫn mùi thuốc lá phảng phất, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó đứng rất gần, Dụ Thiên Tuyết nhận thấy khoảng cách an toàn giữa bọn họ đã không còn tồn tại, trong lòng hơi hơi đề phòng lui lại một bước, nhưng bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo, nhẹ nhàng giữ cô ở trước người.

"Cẩn thận." Giọng nói chậm rãi đậm đà tự nhiên, tràn đầy sự từ tính: "Đằng sau có bậc thềm."

Dụ Thiên Tuyết vội vàng tránh ra khỏi lồng ngực của người kia, vịn lấy vách tường đứng vững lại, ổn định tâm tình nói: "Tôi biết rồi, cám ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận."

Người nọ không nói gì nữa, chỉ chậm rãi xoay người đi vào bên trong: "Vậy thì tự mình tới ghế salon ngồi đi."

Dụ Thiên Tuyết nghe giọng nói quen thuộc đến mức tận cùng này, suy đoán trong lòng càng lúc càng lớn, cơ hồ cô không nhịn được muốn tháo bịt mắt ra nhìn xem rốt cuộc là ai, nhưng vẫn nhịn xuống, Dụ Thiên Tuyết vịn tường từ từ đi tới hướng bên này.

Nhưng mà..... Người đàn ông này thật sự rất đáng ghét!

Đụng phải hộc tủ, một tiếng ‘Cốp’ vang lên, Dụ Thiên Tuyết kêu nhỏ một tiếng vội vàng vịn cái bàn, bị đụng trúng xương rất đau, cô muốn cắn môi nhịn xuống, người nọ lại có chút động tĩnh, bước chân càng lúc càng đến gần.

Một cái tay kéo lấy cánh tay của cô, giọng nói hơi lo lắng truyền đến: "Cậy mạnh cái gì."

Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, bị anh dẫn dắt đi về phía ghế salon.

Vẫn là phương thức ngồi song song như lần trước, cô mở bản ghi chép ra, nhẹ giọng hỏi: "Vị tiên sinh này, chúng ta có thể bắt đầu chưa?"

“Được." Hồi lâu sau anh mới trả lời.

Tay cầm bút của Dụ Thiên Tuyết run lên một cái, bởi vì cảm giác được hô hấp của anh chỉ cách cô nửa tấc, hơi thở rất ấm áp.

"Trên người tôi không có bất kỳ thiết bị ghi âm nào, anh không cần lo lắng đối thoại của chúng ta sẽ bị tiết lộ ra ngoài, tôi cũng có sự chuyên nghiệp của mình, anh không nên khẩn trương." Dụ Thiên Tuyết có chút xấu hổ, tiếng nói êm ái mang theo chút khàn khàn.

"Tôi lại cảm thấy cô có vẻ khẩn trương." Giọng nói trầm thấp của người nọ quanh quẩn ở bên tai cô.

"Tiên sinh, giọng nói của anh rất giống một vị cố nhân của tôi." Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi nói.

"Người nào?"

Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, người này, sao hôm nay lại nói  nhiều như vậy?

"Rất phức tạp, tôi không nói rõ được." Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: "Hay là nói chuyện của anh đi, vì sao anh lại thích loại phương thức nói chuyện này? Không cảm thấy không đủ thành khẩn sao? Anh muốn tôi giữ bí mật, nhưng thật ra bí mật gì tôi cũng đều không biết, vậy anh hi vọng tôi biết điều gì, làm sao tôi có thể giúp anh?"

Người nọ yên lặng mấy giây, thản nhiên nói: "Trên thế giới này có hai thứ tôi không rõ ràng lắm, một là công lý, một là tình cảm, theo cô thì là loại nào?"

Ách.....

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Dụ Thiên Tuyết đỏ bừng lộ vẻ lúng túng, tay cầm bút cũng bắt đầu đổ mồ hôi, cô thật sự không biết rốt cuộc ai là người tư vấn, dứt khoát đáp: "Loại nào cũng đều không phải, chúng ta hàn huyên một chút về anh được không?"

Người nọ trầm mặc, lại trầm mặc một thời gian dài.

Kiên nhẫn của Dụ Thiên Tuyết bị chuyện xảy ra mấy ngày gần đây quấy rầy đến mất sạch, cô lẳng lặng tựa vào ghế salon chờ đợi sự trầm mặc này bị phá vỡ, nhưng thời gian qua rất lâu cũng vẫn không có động tĩnh, chẳng lẽ, anh ta lại ngủ thiếp đi rồi?

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi vươn tay, lớn mật chạm qua bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, anh ngủ rồi sao?"

Tay cô trắng mềm lạnh ngắt, bị một bàn tay giữ ở trong lòng bàn tay.

Độ nóng đột ngột khiến Dụ Thiên Tuyết như bị phỏng, cô vội vàng rút tay ra, cả người như bị điện giật nhảy dựng lên, thối lui về phía sau, sắc mặt lúng túng mà tức giận: "Anh..... Sao anh có thể tùy tiện động tay động chân! Anh thật quá đáng!"

Sau khi nói xong cô lùi về sau một bước, chân chống trên kệ rượu sau lưng, không cẩn thận đụng cùi chỏ vào, một bình rượu trên kệ lung lay sắp rớt, một cái chớp mắt tiếp theo, Dụ Thiên Tuyết liền bị một tiếng ‘Xoảng!’ nặng nề dọa sợ tới mức giơ chân lần nữa.

Người đàn ông đứng dậy, vội vàng kéo cô qua, không để mảnh vụn miểng thủy tinh bắn vào người cô.

"Có sao không? Có bị thương chỗ nào hay không?" Trên bắp chân mảnh khảnh của cô bị dính tung tóe một chút rượu đỏ, không biết là máu hay là cái gì khác, giọng người đàn ông trầm thấp mang theo chút khàn khàn truyền đến, hơi khẩn trương hỏi.

Dụ Thiên Tuyết bị kinh hãi đến trái tim cũng đập thình thịch thình thịch, ở trong khuỷu tay của anh nhẹ nhàng cắn môi, hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"

Hơi thở của người đàn ông lắng đọng xuống, không nói một lời.

"Anh nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai, nếu không tôi sẽ tháo bịt mắt ra!" Dụ Thiên Tuyết có dự cảm mãnh liệt, hơi kích động nói, không nhịn được uy hiếp anh.

Người đàn ông vẫn trầm mặc, trầm mặc đến mức làm người ta hít thở không thông.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cuối cùng ném ra một câu: "Anh định im lặng mãi sao, rốt cuộc anh có nói hay không!"

Người đàn ông tiếp tục trầm mặc kích thích cô, Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu, nói một chữ “Tốt”, giơ tay muốn gỡ bịt mắt xuống, tay nâng đến một nửa thì bị tay của người đàn ông cầm thật chặt, Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy động tác này vô cùng quen thuộc, nhiệt độ thân thể của người đàn ông này cũng cực kỳ quen thuộc, vừa muốn mở miệng nói, đột nhiên cánh môi đã bị đôi môi phái nam hung hăng lấp kín.

Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn kinh hãi, một cái chớp mắt tiếp theo, cô bắt đầu giãy giụa theo bản năng, đẩy người đàn ông này ra!

Hai cánh tay đàn ông cường tráng giam cầm thân thể nhỏ nhắn của cô thật chặt, không để ý cô giãy giụa ôm cô dựa lên kệ  rượu, động tác mạnh mẽ đụng đổ vài chai rượu đỏ đắt tiền, thời điểm mấy chai rượu bị rơi xuống bể vụn tiếng loảng xoảng vang lên cực lớn, Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức run rẩy từng trận, cái lưỡi của người đàn ông đẩy kẽ răng đang hoảng loạn của cô ra đoạt lấy sự ngọt ngào, thăm dò thật sâu, quắp được cái lưỡi của cô hôn đến cổ họng của cô, sâu đến mức làm cho người phụ nữ nhỏ trước mắt mê loạn từng trận hít thở không thông.

Cả người Dụ Thiên Tuyết sắp điên mất rồi, hai tay gắt gao nắm lấy tây trang của người đàn ông, dùng hết toàn lực cũng không cách nào lay động thân thể to lớn của người đàn ông này nửa phần, cô quá quen thuộc nụ hôn cường thế bá đạo này, cô quá quen thuộc mùi vị của anh!

Nam Cung Kình Hiên!

Bàn tay của anh rời khỏi eo cô thăm dò ra sau đầu cô tháo bịt mắt, phóng thích đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô.

Dụ Thiên Tuyết mở mắt ra, trong mắt là sự kinh hoảng mà rung động, thấy gương mặt tuấn dật mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên, khoảng cách gần với mình như vậy.

Quả nhiên là anh!

Cô run rẩy, một loại cảm giác bị sỉ nhục và lừa gạt mãnh liệt ập vào lòng!

Nam Cung Kình Hiên hôn đến hít thở không thông mới rời khỏi môi cô, ngay lúc cô nắm lấy cổ áo của anh mở to miệng hô hấp anh liền hôn lên đôi mắt xinh đẹp, hôn lên giọt lệ bởi vì bị hôn đau cùng hít thở không thông mà chảy xuống.

Dịu dàng như thế.

"Tránh ra..... Anh buông tôi ra!" Mang theo tiếng khóc nức nở Dụ Thiên Tuyết gào thét một tiếng, dùng sức quay đầu, hai tay chống trước người anh hung hăng đẩy đẩy anh ra! Thân thể mình cũng đụng mạnh vào kệ rượu, lại có hai chai rượu rớt xuống.

Dụ Thiên Tuyết sợ hãi kêu lên, nhìn màu đỏ ngổn ngang đầy trên sàn, nhìn bóng dáng đàn ông cao ngất quen thuộc trong phòng, run giọng nói: "Tôi biết ngay là anh..... Tôi biết ngay nhất định là anh! Anh là tên lường gạt!!"

Dụ Thiên Tuyết kích động đến hai mắt ươn ướt, hung hăng mắng một câu rồi chụp lấy túi xách của mình trên ghế salon, không để ý mảnh vụn miểng thủy tinh đầy trên sàn, chân mang giày cao gót muốn chạy đi.

Nam Cung Kình Hiên bắt được cô, ổn định thân thể của cô túm cô rời khỏi khu vực ẩm ướt rượu bị bể, ôm lấy cô đè ở trên ghế salon.

"Anh lừa em cái gì?"

"Cái gì anh cũng gạt tôi! Tên lường gạt..... Anh bệnh thần kinh! Tôi không muốn để ý tới anh nữa! Cái gì mà bệnh nhân, cái gì mà cần tư vấn, cái gì mà bệnh tâm lý, anh cút ngay!" Dụ Thiên Tuyết tránh cánh tay của anh lại muốn rời đi.

"Thật sự là anh cần tư vấn, cần lời khuyên của em, anh không có lừa em."

"Chỉ có anh mới có thể lợi dụng phương pháp này để gặp tôi lừa gạt tôi, anh hèn hạ!" Lần nữa bị anh bắt được, Dụ Thiên Tuyết rưng rưng tức giận mắng.

"Em suy nghĩ kỹ lại thì biết anh có hay không, thật sự là anh không muốn cho em biết anh là ai nên mới nghĩ đến biện pháp này, Thiên Tuyết….." Nam Cung Kình Hiên muốn để cho cô tỉnh táo lại trước, ôm lấy cô không để cô đi, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi..... Thật xin lỗi thật xin lỗi….. Anh là tên lường gạt được không? Em đừng đi."

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt nhìn anh, cảm xúc đã hơi ổn định: "Công việc của tôi ở Huệ Minh cũng là anh an bài phải hay không? Từ lúc vừa mới bắt đầu cái gì anh cũng nắm giữ đúng có không?!"

"Không phải..... Em rất ưu tú, công việc cùng đãi ngộ ở Huệ Minh đều là em nên được." Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói.

"Anh còn dám nói không!" Dụ Thiên Tuyết càng giận đến nổi trận lôi đình.

"Thiên Tuyết….." Nam Cung Kình Hiên cúi đầu nhẹ giọng kêu một tiếng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói: "Nghe anh giải thích có được không? Anh giải thích cho em nghe, em ngẫm lại xem rốt cuộc là không đúng chỗ nào."

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt, mang theo chút hận ý cùng chán ghét, nhìn anh chằm chằm.

"Thời điểm em tìm việc làm thật sự anh có động tay động chân, anh hi vọng có thể trông chừng em, ít nhất cũng phải biết tình trạng của em, em biết không, đoạn thời gian đó hễ em nhìn thấy anh là chống đối lại, em hận không thể gặp anh là có thể giết chết anh." Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lấp lánh ánh sáng, nói một cách nghiêm túc chỉ sợ cô không tin: "Nên anh chỉ có thể gạt em, không nói cho em biết."

"Vậy còn bây giờ? Giả bộ bệnh chơi vui lắm sao? Thừa dịp tôi ngủ cợt nhã tôi rất vui sao?!" Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm anh, nói.

"Anh đâu có cợt nhã, anh chỉ hôn em." Nam Cung Kình Hiên càng thêm đàng hoàng nói.

"Anh….." Dụ Thiên Tuyết giận đến sắc mặt đỏ lên, không biết còn có thể nói gì, trong mắt toàn là mưa gió gợn sóng, cái gì cô cũng không muốn nói nữa, trực tiếp đẩy anh ra, bước đi.

Nam Cung Kình Hiên kéo cô lại, cau mày nói: "Em cẩn thận một chút! Đừng đi bên này, nguy hiểm!"

"Không cần anh quan tâm! Sao anh lại hèn hạ như vậy! Tôi hận nhất là người khác gạt tôi, tôi hận anh chết đi được!" Dụ Thiên Tuyết xấu hổ đến cực điểm, cố gắng kéo cổ tay của anh ra.

"Anh không có lừa em, thật sự anh không muốn cho người khác biết thân phận của anh, nhưng anh có khúc mắc mở không ra chỉ có thể đi tìm em, cũng chỉ có em giúp anh mới có tác dụng!" Nam Cung Kình Hiên bưng lấy mặt của cô, nghiêm túc nói: “Anh yêu em, anh không nỡ lừa gạt em, biết không?"

Hết chương 159