Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 149: Anh cũng đến giành con với tôi sao

"Vẫn là câu nói kia, giữa cô và Kình Hiên có chuyện gì chính các người tự giải quyết! Chuyện đứa nhỏ, nếu như cô không có biện pháp cho thằng bé một cuộc sống tốt nhất thì cũng đừng cản trở tiền đồ của nó, làm như vậy cô cảm thấy cô là một người mẹ tốt hay sao?!" Giọng nói của Nam Cung Ngạo chấn động khiến cả căn hộ cũng hơi rung động, gần như cầm cây gậy đâm về phía cô.

Trong căn phòng nhỏ, Tiểu Ảnh nhìn dáng vẻ của mẹ, cau mày một hồi.

Mẹ của cậu, cậu có thể nói, lúc nào thì đến phiên những người tới khác nói?!

"Cháu thích theo mẹ cùng nhau trải qua cuộc sống như thế này, vậy thì thế nào? Ông không nên mang những gì ông cho rằng tốt tới đeo vào trên thân thể người khác, từ lúc sinh ra cũng chỉ có một mình mẹ thương yêu cháu chăm sóc cháu, từ trước tới nay các người cũng chưa từng quan tâm đến sự sống chết của cháu, dựa vào cái gì bây giờ lại chạy tới đây thảo luận cháu sống tốt hay là không tốt!" Tiểu Ảnh chạy ra lớn tiếng nói, đầu mày nhíu thật chặt, vươn hai cánh tay ra che chắn trước mặt Dụ Thiên Tuyết: "Các người với cháu không có quan hệ gì, nhưng các người dám bắt nạt mẹ cháu, cháu sẽ liều mạng với các người!"

Tiểu Ảnh chạy ra bất thình lình, cắt đứt đối thoại của hai người.

Mí mắt của Nam Cung Ngạo nhảy mạnh một cái, sắc mặt trở nên hơi khó coi, tay nắm cây gậy chặt hơn.

"Tiểu Ảnh!" Dụ Thiên Tuyết tràn đầy kinh ngạc, bắt lấy cánh tay nhỏ ôm cậu bé vào trong ngực, lo lắng nói: "Tiểu Ảnh, sao con lại chạy ra ngoài? Không phải mẹ đã kêu con đi làm bài tập sao? Con không được nghe lén mẹ và ông nói chuyện, mau vào phòng đi!"

"Mẹ, con không nghe lén, hiệu quả cách âm của nhà chúng ta không được tốt, con đã sớm nói với mẹ rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh sa sầm nói.

Dụ Thiên Tuyết: "....."

"Bối cảnh của đứa bé này tôi đã điều tra qua, khẳng định đây là cháu trai của nhà Nam Cung chúng tôi, tôi nhất định phải dẫn đi." Sắc mặt Nam Cung Ngạo xanh mét, trầm giọng chậm rãi nói: "Năm năm qua cô đã cực khổ chăm sóc đứa nhỏ này, ra giá đi, tôi sẽ bồi thường cho cô."

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết run lên, kéo Tiểu Ảnh qua, run giọng nói: "Nam Cung tiên sinh, ông cho tôi là hạng người gì? Năm năm nay tôi nuôi nấng con trai chẳng lẽ là vì muốn ông bồi thường? Ông đừng có nằm mơ giữa ban ngày, tôi sẽ không để ông mang Tiểu Ảnh đi đâu hết!"

Cô vừa nói vừa ôm chặt Tiểu Ảnh, ôm thật chặt, nhẫn nhịn nước mắt sắp rơi xuống vì bị nhục nhã, nói với Tiểu Ảnh: "Tiểu Ảnh không nên nghe những lời này, ngoan ngoãn đi vào phòng, mẹ sẽ không để cho con chịu uất ức, thứ người muốn đưa tiền tới bắt con đi như thế này nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Hừ, cô thật sự cho rằng đây là vì tốt cho thằng bé?!" Nam Cung Ngạo cau mày, cất giọng lạnh lùng nói.

"Chẳng lẽ ông thật sự vì tốt cho cháu sao? Ông muốn đưa cháu đi, đưa cháu đi nơi đó? Ông có biết trẻ con không có mẹ   rất đáng thương hay không, ông có cho cái gì nhiều hơn nữa cũng không đổi được!" Tiểu Ảnh trấn an Dụ Thiên Tuyết, nheo mắt lại nói với Nam Cung Ngạo.

Nam Cung Ngạo từ từ ổn định sự nôn nóng thấp thỏm, nhìn chằm chằm cháu nội của mình, trong lòng cũng mềm xuống.

"Tiểu Ảnh à, cùng ông nội trở về sống với ba cháu, cháu sẽ có mẹ mới, ở nhà Nam Cung cháu chính là bảo bối của ông nội, không có ai dám bắt nạt cháu! Suy nghĩ kỹ một chút, không cần theo mẹ sống khổ cực ở chỗ này, làm mẹ nên nghĩ như thế nào mới là tốt nhất cho con của mình! Mẹ cháu sẽ hiểu rõ!" Lúc nói chuyện, ánh mắt của Nam Cung Ngạo cũng vô cùng mềm mại, ngữ điệu dịu dàng đến mức làm cho tất cả hộ vệ áo đen nghe được đều khiếp sợ, cho là mình đã nghe lầm.

"Hừ, ông cụ nghĩ thật chu đáo, nói đi nói lại cũng là ông cảm thấy như vậy chính là rất tốt với cháu, ông và chú ấy đều như nhau, cực kỳ tự đại!" Tiểu Ảnh không khách khí nói. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

"Tiểu Ảnh, đừng có gọi ông cụ, kêu ông nội....."

"Cái này không được, cháu sinh ra cũng chưa từng kêu qua, cháu không quen, cháu nghĩ chờ cháu quen đã, nói không chừng khi quen rồi thì có thể kêu thuận miệng, nhưng bây giờ còn chưa được." Giọng Tiểu Ảnh thanh thúy nói.

Nam Cung Ngạo bị từ chối uyển chuyển mấy lần nên sắc mặt càng lúc càng khó coi, ánh mắt lạnh lùng băng lãnh liếc nhìn Dụ Thiên Tuyết, đâm mạnh cây gậy xuống mặt đất một cái: "Xem cô đã giáo dục đứa nhỏ như thế nào!" 

"Mẹ dạy cháu phải ‘biết vinh nhục hiểu liêm sỉ’, ‘kính già yêu trẻ’ ‘tri ân đồ báo’, ông cụ, ông đã từng dạy cháu cái gì chưa?" Tiểu Ảnh ngưỡng mặt lên, dùng ánh mắt vô tội mà nghi hoặc nhìn Nam Cung Ngạo.

Nam Cung Ngạo hoàn toàn mất đi sự cáu kỉnh, trong ánh mắt lóe ra mấy phần suy sụp.

Dụ Thiên Tuyết trơ mắt nhìn Tiểu Ảnh cùng Nam Cung Ngạo đấu đi đấu lại, lúc này mới nhận ra không nên để cho Tiểu Ảnh ra mặt nói những lời này với ông ta, người làm mẹ như cô thật vô dụng, không bảo vệ tốt bản thân, tại sao lại còn để cho một đứa trẻ tới bảo vệ mình?! 

"Nam Cung tiên sinh, ý của tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không chấp nhận bất kỳ điều kiện gì của ông, ông không được mang Tiểu Ảnh rời khỏi tôi, không có khả năng!" Dụ Thiên Tuyết nói một cách rất kiên định.

Nam Cung Ngạo chầm chậm ngước mắt lên, trong ánh mắt già nua lóe sáng bén nhọn: "Năm ngàn vạn, tôi muốn cháu của tôi!"

Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, đôi mắt trong suốt lấp lánh sáng, một cơn bực ức vọt thẳng lên đỉnh đầu, năm đó, vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên cũng là như thế, bọn họ đúng là cha con!

"Oa, năm ngàn vạn….." Tiểu Ảnh bẻ đầu ngón tay tính toán coi có bao nhiêu số không, tổng kết ra một câu: "Ông cụ, ông thật sự có tiền."

"Tiểu Ảnh à, cùng ông nội  trở về đi, những gì trên tay ông nội tương lai đều là của cháu, cho mẹ cháu một phần coi như là ông nội tôn trọng và cảm tạ mẹ cháu, mẹ cháu cũng không cần ở căn hộ nhỏ như thế này, đi làm khổ cực còn phải dẫn theo cháu, phải hay không?" Nam Cung Ngạo chậm rãi dẫn dắt cậu bé.

Tiểu Ảnh cụp mắt xuống suy tư, năm ngàn vạn, đổi lại mẹ không cần đi làm khổ cực và chăm sóc cậu, có đáng giá hay không?

Dụ Thiên Tuyết vô cùng lo lắng, ôm chặt con trai: "Tiểu Ảnh! Con sẽ không….."

Tiểu Ảnh suy nghĩ một chút vẫn cau mày nói: "Năm ngàn vạn quá ít, ông cụ, nếu ông muốn dùng tiền để đổi lấy năm năm mẹ đã chăm sóc nuôi nấng cháu, ít nhất cũng phải gấp đôi, nếu không khỏi bàn nữa!"

Cậu bé nói một cách kiên quyết, khiến mí mắt của Nam Cung Ngạo nặng nề nhảy lên, mím môi không nói, tin tưởng đứa nhỏ này không phải đang nói đùa!

Dụ Thiên Tuyết kinh hãi, kéo tay Tiểu Ảnh: "Tiểu Ảnh! Con....."

"Mẹ, để cho ông cụ suy nghĩ kỹ một chút, cái này cũng đâu có khó khăn nha, phải hay không?" Tiểu Ảnh tinh ranh gật gù đắc ý nói.

Nam Cung Ngạo mím môi nhìn Tiểu Ảnh, một lát sau bật lên một trận cười sang sảng, chấn động cả căn phòng.

Đi theo Nam Cung Ngạo đã lâu, mấy người hộ vệ chưa từng thấy ông ta thoải mái cười to sang sảng như thế.

"Đứa nhỏ này rất thông minh! Ông nội thật sự rất thích cháu! Ha ha..... Quả không hổ là con cháu của nhà Nam Cung....."

Tiểu Ảnh đổ mồ hôi, rốt cuộc thì cái này có quan hệ gì cùng nhà Nam Cung.

"Tiểu Ảnh, thật sự con sẽ không đi theo ông ấy đúng không? Tiểu Ảnh nhìn mẹ, nói thật với mẹ!" Dụ Thiên Tuyết tâm hoảng ý loạn, nỗi sợ hãi sắp mất đi con trai làm cho trái tim của cô bị buộc chặt, theo bản năng ôm chặt con trai.

"Mẹ, con vẫn còn nguyên vẹn ở đây mà!" Giọng Tiểu Ảnh giòn tan, nhìn Nam Cung Ngạo: "Những lời con nói cùng ông cụ này chẳng qua là muốn xem thành ý của ông ấy, xem ra ông ấy thật sự muốn đến đón con trở về! Nhưng con còn chưa có suy tính kỹ!"

Nam Cung Ngạo ngừng cười to, đôi mắt thâm thúy lộ ra ánh sáng, chầm chậm nói: "Tiểu tử, còn học được ‘được voi đòi tiên’!"

"Ông cụ, thật sự cháu chính là cháu nội của ông sao? Ông không lầm đấy chứ!"

“Việc này ông nội không lầm! Thân phận của cháu ông nội đã cẩn thận điều tra qua, bao gồm ghi chép khi cháu ra đời cùng tình trạng thân thể, ông nội đều điều tra, cháu chính là đích tôn của nhà Nam Cung! Cháu ngoan..... Ông nội lại tăng thêm năm trăm vạn, đổi cách xưng hô của cháu, gọi một tiếng ông nội, có được hay không?" Nam Cung Ngạo nheo mắt lại, nhìn chằm chằm đứa bé.

Tiểu Ảnh cau mày, nhớ tới những uất ức cùng sỉ nhục mẹ đã từng chịu mấy năm trước là do ông cụ này và người nhà ông ta gây ra, cười lạnh trong lòng, nhưng cậu bé cũng không biểu hiện ra ngoài, đôi mắt trong trẻo lộ ra khí thế chói mắt khiến người ta hít thở không thông: "Việc này còn phải chờ, ông cụ, cháu cần có một khoảng thời gian mới tiếp thu được sự thật là cháu có ba và ông nội, chờ cháu cân nhắc xem có muốn đi theo ông hay không rồi mới trả lời ông chắc chắn, ông phải đáp ứng cháu, trong lúc này không được trở lại quấy rầy mẹ, không được quấy nhiễu và gây áp lực với mẹ, nếu không cháu không đi theo ông!"

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Ngạo lóe sáng ngẫm nghĩ.

"Được! Ông nội đáp ứng cháu điều này! Nhưng thời gian nhiều nhất chỉ là một tháng, ông nội sẽ đến đón cháu! Đến lúc đó hi vọng cháu có thể tuân thủ cam kết, mẹ cháu cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của cháu!"

"Được, chúng ta một lời đã định!" Tiểu Ảnh quả quyết nói.

Mãi cho đến khi Nam Cung Ngạo ra khỏi cửa, cả người Dụ Thiên Tuyết vẫn còn choáng váng ngây ngốc, cô không biết sao bọn họ đã đạt thành thỏa thuận, nhìn dáng vẻ Tiểu Ảnh tràn đầy lòng tin, cô lại chỉ nhớ rõ một câu kinh tâm động phách kia "Ông nội sẽ đến đón cháu!" Trái tim đập cuồng loạn, tiến lên bắt lấy Tiểu Ảnh.

"Tiểu Ảnh! Con muốn rời khỏi mẹ sao? Con không hi vọng sống cùng mẹ mà muốn đi tìm ba con và ông nội sao? Tiểu Ảnh mau nói rõ ràng không nên hù dọa mẹ!" Dụ Thiên Tuyết cũng đã chảy nước mắt.

Đáng lẽ Tiểu Ảnh định đi về phòng tiếp tục hoàn thiện trò chơi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mẹ khóc lóc thì sợ hết hồn, vội vàng không đi, giơ bàn tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt mẹ, nhẹ giọng nói: "Mẹ làm sao vậy! Mẹ đừng có khóc nha! Mẹ nghe Tiểu Ảnh nói, không phải Tiểu Ảnh muốn rời khỏi mẹ, Tiểu Ảnh làm sao có thể rời khỏi mẹ được!"

"Ông cụ đó không phải là người tốt lành gì, mẹ chống cự ông ta như vậy khẳng định sẽ bị thua thiệt, trước hết chúng ta lừa ông ta, treo ngược ông ta! Đợi một tháng, sau đó con đưa ra cái giá dọa chết ông ta, đến lúc đó ông ta đổi ý càng tốt Tiểu Ảnh cũng không cần phải đi, cho dù ông ta đáp ứng điều kiện rồi dẫn Tiểu Ảnh đi, Tiểu Ảnh cũng sẽ nghĩ biện pháp quay trở về! Nhưng mà Tiểu Ảnh nhất định phải mang những uất ức mẹ đã chịu trước kia trả lại cho một nhà ông ta! Để cho bọn họ biết mẹ không phải dễ bị ức hiếp!" 

Dụ Thiên Tuyết nghe nhưng vẫn mơ hồ hồ đồ, chỉ một mực ôm chặt cậu bé, ôm vào trong ngực, không buông ra được.

"Tiểu Ảnh, mẹ không muốn con mạo hiểm, con có biết hay không? Dù mẹ cực khổ hơn nữa cũng phải cho con cuộc sống tốt nhất, con đừng rời khỏi mẹ….." Dụ Thiên Tuyết ôm bảo bảo trắng mềm trong lồng ngực, nước mắt đã rớt xuống.

"Mẹ, Tiểu Ảnh không rời khỏi mẹ, không rời khỏi mẹ….." Tiểu Ảnh cam đoan, chỉ muốn mau chóng dỗ mẹ, cậu bé biết đầu óc của mẹ có đôi khi ‘chết ngủm’, nhưng không sao, cậu bé sẽ thuyết phục mẹ! Nhất định cậu phải làm cho mấy người nhà Nam Cung khốn kiếp kia bị trừng phạt, để cho bọn họ biết mẹ không dễ trêu chọc!

*****

"Cậu nói cái gì?" Nam Cung Kình Hiên đổi điện thoại di động qua bên kia, cau mày hỏi.

"Nam Cung lão tiên sinh đã đi tới nhà Dụ tiểu thư, ngay buổi sáng hôm nay." Người được bố trí ở đầu ngõ nhà Dụ Thiên Tuyết nói.

Nam Cung Kình Hiên nín thở trầm ngâm, ngay tức khắc chuyển động tay lái cấp tốc hướng về phía biệt thự Nam Cung chạy tới, anh không rõ Nam Cung Ngạo đưa ra quyết định gì mà phải đi tìm Dụ Thiên Tuyết, nhưng khẳng định là có liên quan tới Tiểu Ảnh.

Chắc là tin tức Bùi Vũ Triết phát tán ra ngoài hồi sáng đã kích thích đến ông ta.

"Ba đi tìm cô ấy làm gì?" Nam Cung Kình Hiên đi vào phòng sách lạnh lùng hỏi.

Nam Cung Ngạo đang luyện chữ bỗng chốc dừng bút, kiểu chữ thư pháp cứng cáp có lực không bị ảnh hưởng gì, mực nước thuận lợi phác họa trên mặt giấy Tuyên Thành tô vẽ ra một bức tranh chữ ‘chỉ điểm giang sơn’ tuyệt đẹp, lúc này ông ta mới ngước mắt lên nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên.

"Mấy trăm năm con chưa từng vào phòng sách của ba nhìn một cái, ngược lại bây giờ muốn vào rồi!"

"Rốt cuộc ba tìm cô ấy làm gì?" Nam Cung Kình Hiên cau mày hỏi lần nữa.

"Ngược lại ba muốn hỏi con, con muốn nắm giữ người phụ nữ này làm cái gì!" Nam Cung Ngạo cất cao  giọng: "Nếu là xương thịt của nhà Nam Cung chúng ta thì không nên để cho một người phụ nữ không có quan hệ gì nuôi nấng, mau chóng đưa về nhà cho ba! Con có hiểu hay không?!"

Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên tỉnh ngộ, trong nháy mắt hiểu ra mục đích ông ta tìm Dụ Thiên Tuyết.

"Con biết đó là con trai của con, nhưng con không muốn ép cô ấy! Rốt cuộc ba đã sử dụng thủ đoạn gì!" Nam Cung Kình Hiên chống hai cánh tay trên bàn sách lạnh giọng chất vấn.

Nam Cung Ngạo lạnh lùng nhìn anh: "Hừ, loại phụ nữ này cũng đáng giá để con hao tốn tâm tư! Nhưng chỉ đúng là một người phụ nữ tham tiền như mạng, đưa tiền là có thể đối phó, con cần gì gây sức ép!"

Trái tim của Nam Cung Kình Hiên níu chặt: "Đáng chết..... Ba đưa tiền đổi lấy Tiểu Ảnh!"

"Hừ!" Nam Cung Ngạo tức giận, vốn còn muốn mang bức tranh chữ này đi tìm người treo lên, nhưng lại bị Nam Cung Kình Hiên làm cho mất hoàn toàn hứng thú: "Nếu không thì con muốn sao đây? Chờ lấy lòng người phụ nữ đó, chờ cô ta chủ động cho con nhận thức đứa nhỏ?"

"Con không chỉ muốn đứa nhỏ, con muốn cô ấy!" Nam Cung Kình Hiên thấp giọng gầm thét, lửa giận ngập trời nhìn ba của mình.

"Quả thực con đã điên rồi!" Nam Cung Ngạo đập mạnh lên mặt bàn một cái, trợn mắt trừng trừng: "Sao con lại muốn loại phụ nữ đó! Con còn dám cưới cô ta phải không! Bên chú La đã ép đến không còn cách nào, con còn không mau suy nghĩ tìm cách khiến Tình Uyển sau khi vào cửa làm thế nào để con bé thật sự tiếp nhận Tiểu Ảnh, con dây dưa cùng một người phụ nữ đã từng là tình nhân làm cái gì!"

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: "Có cưới cô ta hay không là do con quyết định, bắt đầu từ hôm nay ba đừng có can thiệp vào, về phần La Tình Uyển —— con sẽ để chính cô ta cho các người câu trả lời thỏa đáng!"

"Con..... Con đứng lại đó cho ba, con lại chạy đi đâu!"

"Đi nơi con nên đi!"

*****

Cao ốc Huệ Minh, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên xuất hiện lần nữa.

Đã là một ngày mới, sau khi đưa Tiểu Ảnh Tuyết đi học thì vẻ mặt của Dụ Thiên cũng vẫn còn chút hoảng hốt, đi tới công ty ngồi một lát vẫn không có cách nào bình ổn tâm trạng, cô nhớ tới điều kiện cùng một tháng giới hạn của Nam Cung Ngạo, tim như bị đao cắt, như đứng trên đống lửa.

Cửa bị đẩy ra.

"Xin chào, trung tâm tư vấn Huệ Minh, xin hỏi có thể giúp gì cho….." Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, vội vàng ngồi thẳng lên nhìn người tới, đôi mắt mát lạnh cũng đã thấy rõ ràng bóng dáng kia, lúc này cô run lên một cái, đột nhiên cứng họng.

Lại là anh.

“Anh….." Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt, cô không biết giờ phút này Nam Cung Kình Hiên tới đây là có ý gì, cha con bọn họ, một người tới trước một người tới sau: "Nam Cung Kình Hiên, anh cũng tới giành con với tôi sao?"