Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 129-2: Đánh thoải mái rồi thì phải trả lời câu hỏi của anh (tt)

Cánh tay đột nhiên bị túm chặt, là Nam Cung Kình Hiên nắm lấy tay cô, không để cho cô nhúc nhích.

"Anh....."

"Anh không sao, đừng lo lắng." Nam Cung Kình Hiên dứt khoát nói, trong đôi mắt thâm thúy đột nhiên tràn đầy sự tham muốn chiếm giữ, lấy tư thế kiêu căng chậm rãi ôm cô, áp sát cô chống đỡ lên kệ bếp: "Dụ Thiên Tuyết, trước kia em chưa từng khẩn trương anh như thế này....."

Hơi thở ấm áp vẩy vào mặt cô, Dụ Thiên Tuyết sửng sốt, cảm thấy ngang eo và trên lưng của mình có một bàn tay quấn vòng quanh.

"Trước kia anh cần tôi khẩn trương sao? Tôi khẩn trương bản thân còn không kịp!" Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong trẻo lạnh lùng nhìn anh, thử quẩy người một cái nhưng không có tác dụng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra đề phòng: "Nam Cung Kình Hiên, anh buông ra!"

Nam Cung Kình Hiên cảm thụ được trên mu bàn tay đau rát, trong ánh sáng mờ mờ cảm xúc trên gương mặt tuấn tú cũng không trong sáng, trầm thấp nói: "Thật sự chính là rất đau….. Vết thương trên bả vai em đâu? Vẫn còn ở đây sao?"

Dụ Thiên Tuyết còn chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy trong đầu ’Ong’ một tiếng, đột nhiên trên vai chợt lạnh, vết sẹo trên bả vai năm năm trước cứ như vậy mà bại lộ trước mắt người đàn ông này.

Vết thương có chút xấu xí kia lưu lại trên da thịt trắng nõn như tuyết của cô.

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên âm trầm, chầm chậm cúi đầu, hơi thở ấm áp phả trên da thịt cô, trong lúc cô run rẩy anh hôn lên vết thương đó, môi lưỡi ấm áp ướt át liếm qua mỗi một góc vết thương kia, nụ hôn tinh tế tỉ mỉ.

"Trên thân thể và trong lòng em có bao nhiêu vết thương cùng đau đớn mà anh chưa nếm qua? Anh đều sẽ nếm qua từng cái từng cái, như vậy có thể khiến em không còn hận anh nữa không?" Giọng nói ám ách của Nam Cung Kình Hiên lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp, chui vào tai của người có màng nhĩ nhạy cảm.

Lời nói và môi lưỡi của người đàn ông này cùng lúc mà đến, kéo theo những nỗi xấu hổ cùng nhục mạ tràn đầy trời đất đó.

Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đột nhiên dùng hết sức lực hung hăng đẩy người đàn ông trước mắt ra, nghe ‘Phịch!’ một tiếng, thân thể cao lớn cường tráng của anh đụng vào cửa phòng bếp, Dụ Thiên Tuyết kéo y phục của mình, ánh mắt hung hăng nhìn anh chằm chằm!

"Nam Cung Kình Hiên, đã năm năm rồi mà anh vẫn cầm thú như vậy! Xin đừng quên đây là nhà tôi, tôi đang ở tại nhà của chính mình! Anh muốn cợt nhã tôi vậy thì trước tiên phải làm cho rõ xem anh có cái quyền đó hay không! Tôi đã từng là nhân tình của anh nhưng cũng không phải tình nhân cả đời của anh, muốn động dục thì cút đi quán bar mà tìm phụ nữ, đừng làm ô uế chỗ của tôi!" Trong đôi mắt quật cường của cô lóe sáng hận ý rất rõ ràng.

Phút chốc, trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên chỉ có sự đau đớn, ngay sau đó khôi phục lại như cũ, trên gương mặt tuấn tú sáng rọi sự ưu nhã cao quý, hai tay cắm ở trong túi quần, giọng nói đậm đà: “Anh cho là em sẽ cho anh thêm một cái tát, không nghĩ tới em vẫn còn tương đối lễ phép."

"Anh muốn thì tôi có thể thành toàn cho anh! Bây giờ mời anh đi ra ngoài, ngay lập tức! Chỗ này của tôi không hoan nghênh anh!" Dụ Thiên Tuyết xông tới muốn mở cửa phòng bếp đuổi anh ra ngoài, lại không nghĩ rằng sẽ phải đau ngâm lên bởi vì bị anh túm được cổ tay vặn ra phía sau lưng, áp thật chặt cô vào trên cửa bếp!

"….." Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu khẽ kêu một tiếng, không phải đau, mà là trọng lượng của người đàn ông này quá nặng.

"Anh biết em không hoan nghênh anh, anh chỉ hỏi một chuyện, hỏi rõ anh sẽ đi ngay." Hơi thở ấm áp của Nam Cung Kình Hiên vẩy vào mặt cô, trầm thấp nói.

"Nam Cung Kình Hiên, anh cách xa tôi một chút!" Dụ Thiên Tuyết xoay mặt, run rẩy dữ dội, không muốn để cho hơi thở của người đàn ông này quanh quẩn mình: "Tôi hận anh, anh lập tức cút ra ngoài cho tôi, ngay lập tức! Bằng không tôi sẽ kêu lên!"

Trong mắt cô đều là nước mắt, Nam Cung Kình Hiên nhìn mà đau nhói trong lòng.

"Em có thể kêu, hai đứa bé đều ở bên ngoài, bọn chúng còn chưa hiểu việc đời cũng không biết đó là thanh âm gì."

"Nam Cung Kình Hiên, anh vô liêm sỉ!" Dụ Thiên Tuyết tránh thoát, giơ tay lên, một tiếng ‘Chát!’ thanh thúy rơi trên mặt anh.

Sau khi đánh xong Dụ Thiên Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, một cái tát này, ở khoảng cách gần như vậy rõ ràng anh có thể né tránh, thậm chí, với sức lực mới vừa rồi của anh rõ ràng có thể kiềm hãm cô, không để cho cô có chút lơi lỏng nào!

"Đánh thoải mái chưa? Thoải mái rồi thì phải trả lời câu hỏi của anh." Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên xoay trở lại, nhàn nhạt thản nhiên hỏi.

Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trừng rất lớn, run rẩy nói: "Anh có bệnh….. Anh quả thực có bệnh!"

"Con trai là của ai?"

"Tôi không biết anh đang nói gì!"

"Tiểu Ảnh là con của ai?"

"Tôi nói tôi không biết anh đang nói gì! Đó là con trai của Vũ Triết, tôi đã kết hôn, tôi đã sớm kết hôn cùng với anh ấy! Anh ấy là chồng tôi, Nam Cung Kình Hiên, nếu không muốn tôi kiện anh tội quấy rối thì buông tôi ra!" Dụ Thiên Tuyết rưng rưng giãy giụa.

"Là con của anh ta mà gọi anh ta là chú sao? Dụ Thiên Tuyết, em muốn gạt anh tới khi nào!" Nam Cung Kình Hiên gầm nhỏ một tiếng, lửa giận trong đôi mắt thâm thúy rất rõ ràng, áp sát ngũ quan xinh đẹp động lòng người của cô trầm thấp nói: “Thằng bé nhỏ như vậy anh không muốn dẫn nó đi xét nghiệm ADN gì đó, chính em nói cho anh biết, đây là con trai của anh, phải hay không?"

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, ngực phập phồng dữ dội: “….. Anh theo dõi thằng bé?"

"Ừ!" Nam Cung Kình Hiên thừa nhận bản thân hèn hạ xấu xa, kiêu căng chậm rãi cúi đầu xuống, chống trán mình vào trán của cô khàn giọng hỏi: "Thiên Tuyết, nói cho anh biết, năm đó em làm thế nào giữ được con? Đã xảy ra chuyện gì?"

Dụ Thiên Tuyết có thể hít thở được, tất cả không khí, đều là hơi thở nóng bỏng của Nam Cung Kình Hiên.

"Tôi không có bảo vệ nó..... Tôi gánh không nổi, là anh nhốt tôi ở trong phòng giải phẫu, tình huống lúc đó không phải anh rõ ràng nhất hay sao? Có muốn tôi nói cho anh biết từng chi tiết nạo thai trong bệnh viện là cái gì hay không?! Chính là có một cái máy dẫn vào trong tử cung, đưa qua đưa lại qua khuấy nát nhúm thịt chưa thành hình kia, hút chảy ra ngoài, chảy cho đến khi nào không còn nữa, vậy là tử cung đã được làm sạch! Năm đó, cứ như vậy anh còn muốn nghe nữa không?!"

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết đầy tia máu, giọng run run nói.

Bàn tay siết cổ tay cô của Nam Cung Kình Hiên nổi gân xanh, mặt gục xuống không thấy rõ vẻ mặt, chẳng qua là có thể cảm nhận được thân thể phái nam cao lớn cường tráng kia đang cực lực áp chế gì đó, nhè nhẹ run rẩy.

"Em không cần gạt anh….." Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên trắng bệch, ánh mắt thâm thúy mang theo sóng lớn cuồn cuộn nói: "Anh đã hỏi bác sĩ, thời điểm đó thể chất em quá yếu, nếu như phá mất đứa bé kia, đời này em sẽ không còn cơ hội mang thai nữa."

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, tái nhợt thoáng nở nụ cười: "Cho nên lúc đó, dù là tước đoạt quyền làm mẹ đời này của tôi, cũng muốn giết chết bé con của tôi, vì báo thù cho em gái của anh, phải hay không?"

Nam Cung Kình Hiên mím môi yên lặng, chẳng qua là ôm cô thật chặt, không nói một lời.mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

"Buông tôi ra..... Nam Cung Kình Hiên, không buông ra tôi sẽ thật sự liều mạng với anh!" Dụ Thiên Tuyết khàn giọng kêu to, nước mắt nóng bỏng  chảy xuống: "Tôi mặc kệ con có ở bên ngoài hay không! Anh có gan thì để cho thằng bé nghe một chút nhìn một cái xem ba ruột của nó có bao nhiêu không bằng cầm thú!"

Nam Cung Kình Hiên khống chế thân thể cô thật chặt: "Rốt cuộc em cũng chịu thừa nhận nó là con trai của anh rồi sao?"

"Thằng bé không phải!"

"Là nó!" Nam Cung Kình Hiên nói như đinh chém sắt, đôi môi bao trùm trên lỗ tai cô bá đạo gầm nhỏ: "Thằng bé là con trai của anh!"

“Thằng bé không phải không phải không phải!" Dụ Thiên Tuyết liều mạng né tránh, tránh khỏi thanh âm như một loại ma chú của anh.

Hết chương 129