Tần Tấn Dương tựa đầu chôn sâu ở cổ của cô, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt kia, tham lam hít sâu vào.
Ở bên cổ của cô, phun ra hơi thở nóng rực, thanh âm cũng khàn khàn dị thường, "Em dùng loại nước hoa gì."
"Hả? . . . . . . À! . . . . . . Nước hoa? . . . . . ."
"Tôi không mua nổi nước hoa! Tôi dùng sữa tắm tiện nghi, 30 đồng một bình lớn! Đủ tôi dùng thật lâu!" Đồng Thiên Ái suy tư trả lời, cũng không có cảm thấy bất kỳ khó chịu gì.
"Sữa tắm sao? Ừm!" Tần Tấn Dương không có nói thêm gì nữa hít thật sâu mùi thơm cơ thể của cô.
Thời gian thật lâu, ai cũng không nói gì.
Ở trước bức tranh thật to kia, anh ôm ấp lấy cô. Thân hình cao lớn, ôm ấp lấy thân thể gầy yếu của cô. Tay của anh vòng quanh phần lưng của cô, cách quần áo, tinh tường vuốt ve sống lưng của cô.
Chợt vươn tay kéo tay của cô qua, dắt cô đi ra ngoài cửa.
"Đi đâu thế?" Đồng Thiên Ái bị anh dắt đi như vậy, , theo dõi bóng lưng của anh, không nhịn được hỏi.
". . . . . ." Trầm mặc.
Chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp, "Rốt cuộc đi đâu!"
Tiếp tục giữ vững trầm mặc, ". . . . . ."
Có chút tức giận, lôi cả tên cả họ ra hỏi, "Tần Tấn Dương! Rốt cuộc đi nơi nào!"
Dường như là bị hỏi đến phiền, có lẽ càng thêm trong lòng cũng sớm đã muốn làm như vậy. Anh đột nhiên xoay người, chạm vào môi của cô, chỉ dùng một tay phủ ở mặt của cô, hung hăng hôn.
Tách ra hàm răng của cô, nhẹ nhàng cùng với lưỡi của cô chơi đùa ửng hồng của.
Nhìn thấy khuôn mặt cô, sau một giây thu lại nụ hôn này.
Ngón tay xoạt qua lại trên gương mặt của cô, nhìn càng thêm trở nên đỏ thắm, lúc này mới ngừng động tác.thấy gương mặt của cô bởi vì mình vuốt ve mà
"Về sau không cần hỏi tôi vấn đề này nữa! Lúc tôi dẫn em đi, em chỉ cần đi theo tôi là được." Thanh âm dịu dàng, lại lộ ra một tia uy tín.
Đồng Thiên Ái cắn môi, khi anh xoay người, một bàn tay khác còn để trống lặng lẽ lau chùi môi của mình.
Giống như là muốn lau đi nụ hôn của anh, hoặc là đang thống hận anh lạm tình. Nghĩ đến một tuần lễ về sau, còn phải cùng hắn..... . . . . . . Da đầu một trận tê dại, lại không dám suy nghĩ thêm gì nữa
Trở lại căn chung cư của Đồng Thiên Ái, Tần Tấn Dương cũng không có xuống xe.
Anh ngồi ở trong xe Benz, đưa tay mở ra một bên cửa xe, dặn dò nói, "Tôi ở chỗ này chờ em! Thu dọn xong lập tức đến ngay! Không nên nói nữa chữ không, trừ phi em muốn Cô Nhi Viện biến mất."
Đồng Thiên Ái không đáp lại, thẳng nhảy ra khỏi xe, chậm chạp đi về hướng khu chung cư.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tần Tấn Dương ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng cô dần đi xa.
Sau đó ngẩng đầu lên, tầm mắt dường như kèm theo cô, một đường bay thẳng tới lầu cuối của khu chung cư.
Ước chừng qua hơn 10′ sau, Đồng Thiên Ái mang theo ba lô tùy thân của cô, trong tay còn đang cầm một túi giấy thật to. Có lẽ là bởi vì vội vàng, nên ngay cả tóc cũng hơi có chút xốc xếch, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Mở cửa xe, ngồi vững vàng, nhìn về phía trước, kiên định nói, "Lái xe đi."