Xe một đường chạy băng băng, dừng sát ở trước một khách sạn danh tiếng ở trung tâm thành phố Đài Bắc.
Quản lý đại sảnh nhìn thấy người thoáng hiện sau cửa xoay, vội vàng cung kính cúi đầu, "Tần tổng."
Nhân viên tạp vụ nhận được chỉ thị của quản lý, nụ cười trên mặt cũng càng thêm lộ ra vẻ a dua. Nịnh nọt theo sát ở bên cạnh anh, tùy thời chờ đợi vị Đại Kim Chủ này cho gọi cùng với chỉ thị.
Tần Tấn Dương đối với sự nồng nhiệt tiếp đón của bọn họ không nói một từ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc đến. Trực tiếp nện bước chân, đi thẳng về gian phòng đặc biệt dành cho khách VIP.
"Giả vờ lạnh lùng!" Đồng Thiên Ái cúi đầu đi theo phía sau anh, thấp giọng nỉ non.
Chùm đèn thủy tinh màu tím nhạt, chiếu những tia sáng mờ ảo, đem thân hình thon dài của người đàn ông trước mắt, miêu tả cao ngất hơn.
Cuối hành lang, nhân viên tạp vụ chạy vội tới phía trước, cúi đầu đem cửa phòng mở ra.
Tần Tấn Dương không quay đầu lại, đi vào phòng.
Thật là kiểu cách! Ăn một bữa cơm còn phải bao gian phòng"! Anh ta khẳng định là không biết, Đài Bắc còn có bao nhiêu cô nhi không có cơm ăn đi!" Trong lòng Đồng Thiên ái âm thầm lẩm bẩm hướng về phía bóng lưng của anh làm mặt quỷ.
Gian VIP này lắp đặt thiết bị cực kỳ rất khác biệt, nhân viên phục vụ đứng hầu sẵn sàng, nhạc sĩ đàn vi-ô-lông nhạc đệm, ghế sa lon bằng da thật màu đỏ chót, thức ăn ngon cao lương mỹ vị chỉ có thể ở trên tạp chí nhìn cho đã con mắt,
Ngay cra dao nĩa trên bàn ăn cũng khác hẳn bình thường đồng, dưới ánh đèn cực kỳ lóe sáng, có chút chói mắt. Đây là loại trường hợp gì a! Ăn một bữa cơm thôi mà, có cần bày vẽ như thế không?
Đồng Thiên Ái nhẫn nhịn thời gian thật dài, nhìn chằm chằm món mì xào tôm hùm Italy trước mặt, đột nhiên có một chủ ý xấu!
Cô ngẩng đầu lên nhìn về Tần Tấn Dương, nụ cười trên mặt so với bình thường mềm mại đáng yêu động lòng người hơn.
Trong lòng có chút ghê tởm, những cũng là bằng âm điệu làm nũng tê dại nói, "Tấn Dương, em đút cho anh ăn nha!"
Ánh mắt nghi ngờ của Tần Tấn Dương nhìn lại hướng cô, theo dõi đến trên mặt cô trong lúc lơ đãng tiết lộ ra ngoài một chút xíu giảo hoạt.
Cô lại có lòng tốt như vậy? Lại muốn chơi trò gì? Trong này nhất định có gian trá!
"Sao? Thiên Ái thật là hiểu được săn sóc người!"
"Đó là đương nhiên!" Nụ cười trên mặt Đồng Thiên Ái càng nở rộ xinh đẹp.
Chợt cô thả nĩa ra trong tay, cứ như vậy trực tiếp đưa tay chụp vào mì xào mì xào tôm hùm Italy trên bàn. Giống như người rừng, đem những con tôm đó hốt bằng tay, tự nhiên mà vậy đưa tới trước mặt của anh.
Ăn a! Có bản lãnh ăn cho tôi xem đi! Nhìn anh làm thế nào để xong việc!
Những nhân viên phục vụ trong phòng ăn, trừ Tần Tấn Dương, đối với hành động đột ngột vừa rồi của cô, cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Tần tổng giám đốc mỗi lần mang theo bạn gái, đều là dáng vẻ hào phóng, nào có người giống như cô như vậy? Thật là, thật là làm cho người ta rung động!
Tần Tấn Dương đem lấy ánh mắt khiêu khích của cô nhìn ở đáy mắt, chợt nâng lên nụ cười càng thêm phức tạp. Từ từ đưa tay, nắm lấy tay của cô, liếm lên đó.
Nếu như nói là đang ăn mì, còn không bằng nói là đang ăn cô!
". . . . . ." Lần này đổi Đồng Thiên Ái ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt của anh, lưỡi của anh đang liếm qua ngón tay của cô, thật giống như vẫn chưa thỏa mãn.
Mặt của cô lập tức cháy phừng, quay đầu lại nhìn về người bên cạnh, mới phát hiện trong gian VIP này chỉ còn lại hai người bọn họ.