Đồng Thiên Ái quên mất chính mình đã chạy ra toà nhà Tần thị như thế nào, ma xui quỷ khiến , nàng nắm chặt ba lô liền chạy khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ngồi vào xe taxi, lập tức tắc xi nhanh chóng rời khỏi toà nhà, lỗ tai vẫn còn ong ong.
Thật đáng giận là, tiếng vọng tất cả đều là thanh âm khiến người chán ghét của Tần Tấn Dương!
Chính là cảm thấy máu trong người chảy ngược, thẳng hướng ót.
Vì cái gì trong đầu tất cả đều là thanh âm của hắn!
Đáng giận quá! Hắn đúng là yêu quái!
Nổi giận đùng đùng thanh toán tiền, xuống xe, mang theo cảm xúc tức giận khóc hiểu, nàng chạy vọt vào khu nhà của mình.
Giờ mới phát hiện thang máy lại hỏng rồi!
Thật đáng ghét !
Nàng khẳng định là số con rệp!
Lại phải đi thang bộ!
Đành chuyển hướng đi thang bộ, thống hận rủa vả tên nam nhân biến thái, nhưng lại càng là thống hận chính mình, mỗi một bước đều dùng sức quá mức.
“Rầm rầm rầm –” – tiếng bước chân, ở hành lang không người vang lên, có vẻ càng vang vọng rõ ràng.
Nghẹn một hơi thẳng hướng đến bậc thang tầng cuối cùng cho hả giận, nhưng vẫn không thể hả hết giận.
Chán ghét! Thật sự là làm cho người ta chán ghét!
Nàng sắp điên rồi! A a a a a –
Chà chà chân, rầu rĩ cúi đầu, tay lục ba lô tìm chìa khóa nhà.
Mân mê nửa ngày, vẫn là không lục được chùm chìa khóa kia.
Trong lòng có chút khó chịu, cư nhiên ngay cả cái chìa khóa cũng dám đối nghịch vơi nàng!
Nàng tại sao lại xui xẻo vậy!
“Thiên Ái!” Trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nam trầm ổn .
Nghe thanh âm quen thuộc, Đồng Thiên Ái vội ngẩng đầu.
Nhìn thấy Tiêu Bạch Minh vẻ mặt quan tâm, nhớ tới cuộc hẹn đi xem phim điện ảnh, nhưng mình lại lỡ hẹn , trong lòng bỗng nhiên nói không nên lời, áy náy cùng ảo não.
Áy náy là, nàng cư nhiên cho Bạch Minh ca leo cây!
Ảo não là, cơ hội tốt như vậy, cư nhiên nàng lại bỏ lỡ!
Đem ba lô ôm chặt ở trước ngực, đầu cúi thấp giống như nhận sai: “Bạch Minh ca! Thực xin lỗi! Hôm nay em…… Hôm nay em……”
Trời ơi! Nàng nên nói như thế nào đây?
Tiêu Bạch Minh nhìn nàng khó xử, cười an ủi nói:
“Không có việc gì! Phim thì xem khi nào chả được!”
Anh làm gì mà không biết?
Từ lúc bắt đầu quen biết nàng, đã biết nàng là một cô bé lạc quan sáng sủa, không giống mấy cô gái hiện đại được nuông chiều từ bé.
Một mình làm mấy công việc bán thời gian, lại phải đến trường nữa, quả thật đủ mệt rồi!
Một cô gái thiện lương lại kiên cường như vậy, thật sự rất khó tìm được……
“Bạch Minh ca…… Cám ơn anh……” Đồng Thiên Ái thấy anh khoan dung thông cảm, trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Tiêu Bạch Minh tay đẩy mắt kính, lúc này mới đem đồ giấu ở sau người giơ lên, cầm một phần cơm chiên quơ quơ trước mặt nàng.
“Nhớ lần trước đi ăn cơm chiên, em nói kia quán cơm chiên kia ăn ngon. Hôm nay anh đi ngang qua, liền tranh thủ mua cho em. Không biết em đã ăn cơm chưa?”
Không biết vì cái gì, giờ phút này Tiêu Bạch Minh ăn mặc giản đơn, ở đáy mắt Đồng Thiên Thiên Ái trở nên cao ngất.
Anh giống như là một gốc cây đại thụ, làm cho nàng bắt đầu sinh ra ý niệm trong đầu muốn dựa vào.