Trong một văn phòng khác trên tầng cao nhất.
Quan Nghị thoải mái dựa vào bàn làm việc, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Đã hơn chín giờ 10 phút ! Vì sao Đồng Thiên Ái còn chưa đi ra?
Tần Tấn Dương đúng là tên tiểu tử thối, lợi dụng người ta gặp khó tới cầu xin, hắn liền đem con cừu nhỏ ăn luôn sao?
Hử? Ừ! Rất có khả năng!
Ai! Lại một cô gái vô tội bị hãm hại !
“Ring – ring –” Tiếng điện thoại văn phòng đột ngột vang lên.
Quan Nghị ấn nút trò chuyện, nhịn không được tò mò hỏi:
“Anh nhanh như vậy đã làm xong “chuyện”?”
Không phải chứ!
Thể lực hắn từ khi nào thì kém như vậy!
Lần này chỉ mất có một chút thời gian thế thôi!
“Lấy một cái chăn mỏng vào đây!” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam thâm trầm của Tần Tấn Dương .
Chăn mỏng? Cần chăn mỏng làm cái gì?
Từ khi nào hắn cùng tình nhân ở căn phòng nhỏ lúc thân thiết lại còn dùng thảm ?
Thật sự là tin tức số một!
Quan Nghị rất hứng thú, vẫn bình tĩnh đáp lại:
“Biết rồi! Lập tức mang đến ngay!” - khoảnh khắc cúp máy, trong lòng anh âm thầm phỏng đoán chốc nữa hẳn là được nhìn thấy thân thể hương diễm.
Một tay gõ gõ cửa, tay trái Quan Nghị ôm một cái chăn mỏng.
Nghe được hai từ “Vào đi” , lúc này mới mở cửa ra, đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Không có cảm giác như đã tưởng, không khí trong phòng ngay cả một chút cảm giác ái ân cũng không có.
Nhìn quét một vòng bốn phía, tầm mắt đặt ở trên người Tần Tấn dương.
Áo khoác âu phục đã cởi ra, tay áo trong đã xắn lên mấy lớp.
Hai tay thọc trong túi quần, thân hình cao ngất dựa cửa căn phòng nhỏ.
Ánh mắt hắn nóng rực không giống lúc bình thường, mang theo nét cười, ôn nhu nhìn chăm chú vào một điểm.
Quan Nghị mang theo vài phần kinh ngạc, tò mò đi đến bên người hắn.
Theo tầm mắt hắn nhìn theo, thấy Đồng Thiên Ái đang nằm ngủ trên giường lớn.
Hai má nàng hồng nhuận, cả người co thành một khối, tư thế ngủ như là trẻ con vậy.
Áo khoác lớn của Tần Tấn Dương bao phủ người nàng, khiến cho thân hình vốn nhỏ nhắn của nàng, nhìn qua có vẻ phá cách thật đáng yêu.
Một bàn tay đập lên bờ vai của hắn, giống như anh em:
“Nàng làm sao vậy?”
“Uống rượu .” Tần Tấn dương thản nhiên nói.
Tay hắn vớ lấy chiếc chăn mỏng trên tay Quan Nghị, hướng phía Đồng Thiên Ái đang ngủ say đi đến.
Đem Âu phục trên người nàng lấy đi, lại ôn nhu đem chăn mỏng đắp lên người nàng.
Trông thấy tóc tai nàng loà xoà, che lấp khuôn mặt, Tần Tấn Dương nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ.
Quan Nghị nhìn thấy một chuỗi cử chỉ khác thường của hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Tấn Dương, anh sẽ không cảm thấy yêu mến thật lòng đối với cô bé mồ côi này chứ?”
Hắn đối đãi với Đồng Thiên Ái đủ loại hành vi, có điểm không giống với các cô nàng tình nhân khác……
Tần Tấn Dương đứng lên, liếc mắt nhìn Đồng Thiên Ái.
Cầm lấy áo khoác, sau đó xoay người hướng đi tới phía Quan Nghị, tay khép lại cánh cửa phòng nhỏ.
Soái khí đem áo khoác mặc vào, ánh mắt thâm trầm nhìn Quan Nghị.
“Cậu làm anh em của ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại quên danh ngôn của tôi ?”
Nữ nhân đều giống nhau…… Sẽ tuỳ thời mà đổi mới…… Mà hắn đối với mỗi người đàn bà……đều sẽ là vị tình nhân ôn nhu……