Sáng sớm, vầng thái dương toả ra ánh sáng dịu nhẹ ôn hòa.
Đồng Thiên Ái hướng người lái xe mà mỉm cười, nàng xuống taxi, tay đẩy cửa xe đóng lại.
Người lái xe khởi động động cơ, nhanh chóng cách xa tòa nhà Tần thị, để lại Đồng Thiên Ái một thân đứng tại chỗ.
Ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao ngất, mới cách mấy ngày, nàng cư nhiên lại đến nơi đây!
Nghĩ tới việc sắp phải nhìn thấy cái tên biến thái chết tiệt kia, trước mắt hiện lên vẻ mặt đắc ý tự phụ của hắn.
Khoác lại ba lô, bỗng nhiên dùng sức, tay nắm thành quyền.
Nàng xoay người đi được vài bước, lại đột nhiên dừng lại cước bộ.
Đồng Thiên Ái! Lúc này đành phải uỷ khuất thôi ! Hãy dũng cảm mà đối diện a! Đi tìm hắn! Cùng hắn ngả bài! Đất ở Cô nhi viện nếu bị thu hồi, như vậy, các em nàng về sau phải sống ở đâu đây!
Hơn nữa Từ mama cũng sẽ thương tâm đến chết mất !
Nhất trí, Đồng Thiên Ái cứng ngắc quay người, bước nhanh tiến về tòa nhà Tần thị.
Một ngày bận rộn lại bắt đầu , người người tới đây làm việc, cùng kiểu đồng phục công sở, trên mỗi một khuôn mặt đều mang theo vài phần cao ngạo.
Bọn họ chắc chắn trăm phần trăm đều phải học quá cao đẳng, nhân tài đi du học ở nước ngoài phải chiếm tới tám phần.
Cúi đầu đi tới quầy phục vụ, trong lòng nàng đang tính xem lần này nên lấy cớ gì để có thể gặp “Tần Đại tổng giám đốc”.
Nhưng đúng lúc đó, phía sau đột nhiên có vụ gì đó khác thường náo động.
Đồng Thiên Ái nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy đám người “ốc còn không mang nổi mình ốc” dàn hàng trước sau mà sắp xếp.
Bọn họ cung kính cúi đầu, đều là im lặng không nói.
Có chuyện gì ở đây vậy?
Quân đội đang huấn luyện tân binh sao?
Phía cuối đám người, thoáng hiện lên bóng dáng cao ngất : Tần Tấn Dương mặc Âu phục màu bạc, rất phù hợp với chiếc áo sơ mi đen ở bên trong, cúc áo trước ngực không cài, lộ ra khoảng ngực rộng lớn quyến rũ.
Đôi môi mỏng hơi hơi cong, khóe miệng nhếch lên một tia cười mỉm.
Tóc ngắn đen nhánh, một đôi mắt có thần sáng ngời, làm cho người ta không dám coi thường.
Đi phía sau hắn chính là thư kí – Quan Nghị.
Đồng Thiên Ái đứng ở xa xa chăm chú nhìn mãi tới khi bọn họ hướng tới thang máy mà đi đến.
Chân trái hướng phía trước tiến một bước nhỏ, nhíu đôi mi thanh tú, sau đó chân phải cũng bước lên, hướng tới phía hai người chạy đuổi theo.
“Chờ một chút! Chờ một chút!”
Một tiếng la lớn vang lên giữa đại sảnh im lặng, có vẻ tiếng hét quá chói tai, khiến cho mọi người nhất tề tìm theo tiếng hét ma quay đầu lại.
Vô số ánh mắt giờ này đều tập trung trên người cô gái mặc áo thun màu trắng cùng với quần bò.
Tần Tấn dương nghe tiếng nữ nhân quen thuộc, trên mặt hiện lên một tia hứng thú.
Động tác chậm chạp, hắn chậm rãi xoay người.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, có thể nhận thấy nàng hiện đang nhẫn nhịn, áp chế phẫn nộ, trầm mặc không nói.
“Tần Đại tổng giám đốc, ta có chuyện muốn nói với ngài.” – Đồng Thiên Ái đến gần hắn, cố ý đè thấp giọng nói.
Tần Tấn dương cúi đầu, thanh âm trầm thấp đều đều vang ở bên tai nàng“Ta đã nói trước rồi mà, chúng ta nhất định sẽ còn gặp mặt. Chào em, Đồng Thiên Ái!”