Ba chiếc xe hơi khởi động động cơ, mặc cho nhóm nữ tu sĩ vẫn chú mục, liền nhanh chóng rời khỏi cô nhi viện.
Vầng thái dương đã chậm rãi hạ xuống, ánh tịch dương còn sót lại chiếu sáng nơi cửa kính xe màu đen, mơ hồ rọi lên hình ảnh của khuôn mặt anh tuấn mang theo phần hứng thú ngang nhiên.
Quan Nghị liếc mắt nhìn hắn, có chút đăm chiêu nói:
“Tấn Dương, chiêu này của anh thật sự là rất tuyệt !”
Tần Tấn Dương trước mắt vẫn như cũ hiện lên khuôn mặt tươi cười giống thiên sứ của Đồng Thiên Ái, hắn sắp bắt được thiên sứ này rồi!
Nghe được Quan Nghị nói, hắn không ngoái đầu, dừng lại suy nghĩ, nhìn phía trước nói.
“Hả? Ý cậu là gì?”
“Tôi biết anh cố ý không làm rõ chuyện thu mua cô nhi viện, lại nói với nữ tu sĩ viện trưởng kia là đến thị sát. Chiêu này thật sự là rất tuyệt! Cứ như vậy, Đồng Thiên Ái mà nhận được tin này, nàng tự nhiên sẽ tự tìm đến anh! Nếu anh nói thẳng chuyện thu mua, như vậy đối với Đồng Thiên Ái mà nói, ấn tượng về anh chỉ càng ngày càng tệ thêm thôi.”
Tần Tấn Dương mân thần, nhíu mày, lần này không hề đáp lại.
Quan Nghị mở ra máy tính cá nhân, ngón tay liên tục gõ bàn phím. Hai mắt nhìn dãy số dài duy nhất trên màn hình máy tính, trong lòng cũng bắt đầu chờ mong được nhìn thấy cô nàng thiếu nữ kia.
Vui sướng khi thấy người ta gặp họa, anh thở dài: Đáng thương thay cho Đồng Thiên, cô có biết mình gặp phải ai không? Bi ai a……
Tại một quán ăn nhanh ở Đài Bắc, Đồng Thiên Ái khoác ba lô, đi ra cửa, cánh cửa cảm ứng tự động mở.
Nàng ngoái đầu hướng Tiểu Lâm vẫy vẫy tay, vạn phần cảm ơn nói:
“Cám ơn cậu sớm như vậy tới thay ca cho tớ! Giờ tớ đi đây!”
“Ừ! Đi đường cẩn thận!” – Tiểu Lâm sang sảng cười nói.
Đồng Thiên Ái tản mạn trên những con đường ở Đài Bắc, hôm nay Tiểu Lâm tới nhận ca sớm ở quán ăn nhanh, hiện tại mới hơn mười giờ, nàng cư nhiên đã làm xong ca .
Khó lắm mới được rảnh một chút, hay là đi dạo phố.
Có điều hiện tại, Đồng Thiên Ái không có tâm tình mà đi hóng gió.
Từ quán ăn nhanh đi ra, bắt xe 103, khoảng mười lăm phút có thể về khu nhà của nàng. Nếu đi bộ,chỉ cần nửa giờ.
Đồng Thiên Ái đứng một chỗ, ngẩng mặt nhìn bầu trời đượm sắc thâm lam. Như thể hạ quyết tâm, nàng giơ nắm tay nhỏ bé nắm thành quyền hướng lên trên, tự nói với chính mình:
“Quyết định hôm nay đi bộ về nhà!”
Ý kiến hay!
Như vậy còn có thể giảm bớt tiền xe!
Đột nhiên di động trong ba lô phát ra “Sỉ lạp sỉ lạp” tiếng chuông, kiểu nhạc chuông khá buồn cười trong phim hoạt hình, vài người đi đường quay đầu nhìn lại.
Đồng Thiên Ái chẳng để ý xung quanh, trên mặt nháy mắt thoáng hiện ra nét tươi cười hạnh phúc.
Cái nhạc chuông phim hoạt hình này, nàng đặc biệt đặt riêng cho các cuộc gọi từ cô nhi viện.
Vì thế chỉ cần nghe một cái liền biết ngay Từ mama gọi tới .
Vội vàng ấn nút nghe, trong lòng vui vẻ.
“Dạ — Con là Thiên Ái đây ạ!”
“Thiên Ái à? Ta là Từ mama đây! Chuyện là như vậy, hôm nay……”
Bên đầu kia điện thoại, truyền đến thanh âm lo lắng của Từ viện trưởng.
Đồng Thiên Ái nắm di động, vừa nghe thấy “Tập đoàn tài chính Tần”
Ngay khắc bốn chữ được nhắc tới, trên mặt nàng lộ một trận kinh hoàng..