Tần Tấn Dương lái xe đến bên cạnh nàng rồi dừng lại, nhưng không tắt máy. Đưa tay nhấn nút mở cửa xe , nhíu mày:
"Lên đi! Ta đưa ngươi về nhà!"
"Không cần!" Đồng Thiên Ái không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
Theo quan niệm nhân sinh của nàng, trên thế giới này ko có thứ gì miễn phí cả!
Hơn nữa, nàng với hắn vốn là cừu nhân, nàng đã quậy tung ở văn phòng của hắn, hắn làm gì có lòng tốt như vậy? Hắn chắc chắn chính là một con sói đội lốt người!
"Sao vậy? không muốn lấy lại đống phim ảnh kia à?" Tần Tấn Dương đối với câu trả lời của nàng cũng cảm thấy không hề nằm ngoài dự đoán của hắn
Đồng Thiên Ái tức giận trừng mắt, cái đồ biến thái này, đã không biết xấu hổ mà còn dám ở trước mặt nàng mà nói đến chuyện chụp ảnh kia?
Nếu không phải vì chuyện đăng báo, nàng cũng sẽ không tới Tần thị , càng sẽ không mạo phạm hắn. Cũng sẽ không dẫn đến chuyện vừa rồi, hại nàng mất một công việc tốt như vậy !
Đem ví da đút vào ba lô, nàng hừng hực hỏi, "Ngươi muốn thế nào!"
Tần Tấn Dương đưa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nở nụ cười mê người , "Ta muốn đưa ngươi về."
"..." trán nàng rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh, sắc lang mỉm cười, chắc chắn hắn có âm mưu.
Tần Tấn Dương nhìn nàng ánh mắt hồ nghi , khiêu khích nói, "Sao thế? Ngươi sợ ta "ăn" ngươi sao ?
"Ai sợ ai!" Đồng Thiên Ái khẽ cắn răng, khom lưng ngồi vào bên trong chiếc xe Benz.
Tám giờ tối, đèn nê ông sáng rực chiếu rọi khắp các con đường, Đài Bắc hiện ra với một khuôn mặt mới, muôn hình muôn dạng...
Những kẻ chuyên sống về đêm, cuộc sống của họ giờ mới bắt đầu.
Bầu trời khoác lên mình sắc lam, cái thứ màu nồng đậm này khiến cho thành phố mất đi vẻ cô tịch.
Kia một ngôi sao mai sáng lấp lánh, như một tinh linh nhỏ trên bầu trời.
Dọc đường đi, không ai nói năng gì.
Bên trong xe chiếc xe Benz, tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.
Đồng Thiên Ái đem ba lô cẩn thận ôm trước ngực, thỉnh thoàng mới len lén nhìn trộm, đánh giá Tần Tấn Dương bên cạnh.
Sống mũi cao ngất ,môi mỏng khẽ cong lên, ngũ quan hoàn hảo lại tràn đầy sức quyến rũ.
Nàng không thể không thừa nhận, nam nhân ở trước mắt đẹp trai đến mức có thể khiến người ta khó mà chống đỡ nổi.
"NGươi đang nhìn cái gì?" Tần Tấn Dương đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Ngươi đưa ta về, có phải sẽ trả lại cho ta tấm phim luôn hay không!" Đồng Thiên Ái đỏ mặt, trong lòng âm thầm thấy may mắn hiện tại không phải ban ngày.
Tần Tấn Dương liếc nàng một cái, cười khẽ
"Đồng Thiên Ái tiểu thư, ta thấy ngươi đang hiểu sai rồi ! Ta chỉ nói là muốn đưa ngươi về, nhưng không có nói muốn trả lại phim ảnh cho ngươi!"
Huống chi, căn bản cũng không có tấm phim ảnh gì cả !
“Ngươi..." Đồng Thiên Ái mở to mắt nhìn, á khẩu .
Tên nam nhân hèn hạ âm hiểm, xảo trá, vô sỉ !
Tần Tấn Dương nhìn phía trước, cũng không để ý tới nàng đang trợn mắt. Ngón tay thon dài gõ tay lái, "Muốn phim? Nói lại lần nữa, hãy làm nữ nhân ta!"
"Dừng xe!" Đồng Thiên Ái quát, "Nếu không dừng xe ta sẽ nhảy xuống đấy!" Vừa nói, nàng vừa đưa tay định mở cửa.
Tần Tấn Dương bị cử động của nàng làm cho kinh hồn táng đảm, vội vàng dừng xe sang một bên, không nhịn được mắng nàng, "Ngươi không muốn sống nữa sao!"