Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chương 175: Mệnh đào hoa

Quả nhiên những lời này đã lập tức khiến cho gương mặt Tần Tấn Dương tối lại. Trong lòng hoang mang càng lúc càng lớn, nhưng mà không thể hiện ra ngoài. Hận không xông xuống dưới nhìn, nhưng mà lý trí nói cho anh biết không thể làm như vậy.

Con nhím nhỏ đáng giận, mình vừa rời khỏi cô ấy chưa được 10 phút, thế mà cư nhiên lại trêu chọc người khác?

Thật vất vả mới tiễn đi được một Tiêu Bạch Minh, bây giờ cư nhiên lại đến một tên Giang Húc?

Nên nói bản lĩnh của cô quá lớn, hay là cô có mệnh đào hoa? Trước đều là nữ nhân vây quanh anh, bây giờ cư nhiên là anh vây quanh cái cô gái này, mà cô gái này còn khinh thường anh!

Đáng chết! Lát nữa phải tra hỏi cô thật tốt!

"Đi mời người đi lên!" Tròng mắt hẹp dài nheo lại, lạnh lùng nói.

Quan Nghị gật đầu một cái, gương mặt trẻ con hiện lên một tia cười trộm, một bộ dáng cờ xem náo nhiệt, "Vâng! Bây giờ tôi lập tức đi xuống "mời" bọn họ đi lên!"

Nói xong, mang theo nụ cười trộm, đi ra khỏi phòng lầm việc của tổng tài.

Tần Tấn Dương nhìn bóng lưng hắn rời đi, nắm chặt quả đấm. Trở về ghế, vững vàng ngồi xuống. Hai tay khoanh trước ngực, kiên nhẫn chờ hai người bọn họ xuất hiện.

Đồng hồ để bàn rơi xuống đất tạo ẩ tiếng vang trầm thấp, vào thời khắc này có vẻ quỷ dị như vậy.

Quan Nghị dùng thang máy chuyên dụng đi xuống đại sảnh Cao ốc, thang máy trong nháy mắt mở cửa, ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ tiếp đãi khách. Tầm mắt dừng tại nơi có hai người đang nói chuyện, lộ ra nụ cười xấu xa.

Ai! Cô gái đáng thương, tại sao cô luôn chọc vào tính khí của tổng tài a?

"Học trưởng!Anh ở Mĩ cuộc sống thế nào?" Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, tò mò nhìn anh.

Giang Húc mở trừng hai mắt, đưa tay vuốt vuốt tóc ở trán của cô, "Đúng vậy! Tiểu học muội đáng yêu của anh, em không biết học trưởng anh đây ở Mĩ bi thảm như thế nào đâu!"

Quan Nghị đi tới sau lưng hai người bọn họ, trên mặt hiện lên nụ cười nghệ nghiệp ấm áp. "Giang thiếu, Tần tổng đã chờ ngài ở phòng làm việc đã lâu!"

Nói xong, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa quét về phía Đồng Thiên Ái bên cạnh, với ánh mắt "Cô thảm rồi"

"....."Đồng Thiên Ái nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, không biết vì sao trong lòng mơ hồ có chút bất an. Trong đầu hiện lên gương mặt của khủng long hung dữ, nhất thời nhíu mày.

Này!Cô như thế nào lại chọc tới cái tên biến thái kia rồi! Quả thật là không giải thích được!

Giang Húc không có phát hiện ra bọn họ đnag trao đổi ánh mắt, trên mặt giống nhau cũng công thức hóa nụ cười, trầm ổn nói, "Không dám nhận! Khiến Tần tổng tài chờ! Vậy bây giòe liền lên đi!"

Ba người đều có tâm sự riêng, đi thang máy chuyên dụng trực tiếp lên tầng trên cùng.

Thang máy "Đinh ------" một tiếng mở ra, Quan Nghị nghiêng đầu cười, "Giang thiếu. mời ngài trước!"

Giang Húc cũng sảng lảng cười, xoay người nhìn về phía Đồng Thiên Ái ở sau lưng, cố ý không gọi "Thiên Ái học muội", vô cùng lịch sự nói, "Đồng tiểu thư, ưu tiên con gái!"

"Ngạch?" Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, chống lại đôi mắt tươi cười của anh, trong lòng hiểu.

Vội vàng mỉm cười khách sáo nói, "Cảm ơn Giang Thiếu !"

Giang Húc gật đầu một cái, đối với phản ứng nhạy bén của cô hết sức hài lòng. AI! Xem ra là còn có quá khứ ăn ý!Bọn họ phía trước nhưng là bị toàn trường gọi là "Đôi tình nhân kiểu mẫu được mọi người tuyển chọn"!

Tất cả đều bị Quan Nghị thu vào đáy mắt, càng thêm tò mò quan hệ giữa bọn họ.

Sự xưng hô giữa bọn họ, không giống như là người quen. Nhưng là, bọn họ làm cho người ta cảm giác vô cùng ăn ý.Rõ ràng không nói gì, đơn giản chỉ là làm cho người ta cảm giác lời nói chứa đầy hàm ý.

Nha? Xem ra cái tiểu tử thối Tấn Dương kia, lát nữa lại muốn để cho anh đi điều tra cho mà xem!

Ai ai ai!Mình vẫn cứ là trước đem mọi chuyện tìm hiểu! Tránh để hắn quỷ rống soi tru!

Đồng Thiên Ái đi ra thang máy, hướng hai người gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc nhỏ bên trái. Tận lực muốn làm cho bước chân của mình nhìn không hốt hoảng, nhưng là sau lưng có bốn ánh mắt nhìn chằm chằm, không cách nào không xốc xếch.

Này, đưa tay ra mở cửa, nháy mắt đi vào phòng làm việc, chậm rãi thở dài ra một hơi.

"Cư nhiên đụng phải Học trưởng Giang Húc!" Nỉ non nhớ lại, ngồi vào ghế làm việc. Đưa tay mở máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính màu lam, trong đầu chợt lộn xộn.

Bên ngoài phòng làm việc nhỏ, Giang Húc nhìn chằm chằm bóng lưng Đồng Thiên Ái đi vào phòng, lúc này mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.

Nghiêng đầu nhìn về phía Quan Nghị bên cạnh, thấy vẻ mặt hắn như có điều suy nghĩ, gọi một tiếng, "Quan thư ký!"

Quan Nghị vội vàng hồi hồn, xấu hổ cười nói, Ngại quá!Giang Thiếu Đông! Xin mời bên này!" Nói xong, mang theo Giang Húc đi về phía phòng làm việc tổng tài, cũng lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía phòng làm vệc nhỏ kia.

Đồng Thiên Ái cùng xí nghiệp Giang thị Giang Thiếu Đông, rốt cuộc là có quan hệ gì? Xem ra không có đơn giản như vậy!

Gõ cửa phòng làm việc tổng tài, nghe được bên trong phòng làm việc truyền đến giọng nam trầm ổn, "Vào đi!"

Quan Nghị lúc này mới đẩy cửa vào, mỉm cười nói, "Tần tổng !Giang Thiếu Đông! Xin mời!" Nói xong, chờ Giang Húc đi vào bên trong phòng làm việc, vô cùng chuyện nghiệp ra phòng làm việc, đóng cửa lại.

Vội vàng đi về phía phòng làm việc của mình, ngồi vào trong ghế, mở máy tính ra, thật nhanh gõ bàn phím.Trong lòng có chút chời không kịp muốn biết, Đồng Thiên Ái cùng Giang Thiếu Đông này có quan hệ gì.

"Lần này muốn tra vị nào?"" Người thần bí nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn đưa lên một cái biểu tình hôn gió.

Quan Nghị nhanh chóng gõ lên một dòng chữ, "Quan hệ của Giang Húc cùng Đồng Thiên Ái!"

""Phí cố vấn năm trăm vạn!Ngày mai xin gửi đến!"" Người thần bí ở đầu kia máy tính trả lời.

"Không thành vấn đề!""

Qua một phút sau, trên màn hình máy vi tính gửi đến một văn kiện.

""Hoàn thành nhiệm vụ, mong ngày mai anh gửi tiền vào tài khoản!"" Gửi tới dòng tin, đối phương trong nháy mắt logout.

Quan Nghị lần nữa bội phục vị "người thần bí"", không biết cái người này là nam hay nữ, không biết như thế nào, có loại cảm giác rất mãnh liệt, phải là một nữ nhân!

Mở ra văn kiện, văn bản Word mở ra mười cái tư liệu.

Quan Nghị nhìn những tài liệu ày, kinh ngạc há to miệng. ""Trời đất! Huy hoàng như vậy a!""