Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chương 119: Cho em thời gian suy nghĩ

Beta : yunafr

Đêm rất khuya, đường phố Đài Bắc vẫn náo nhiệt như cũ. Những ngọn đèn neong bên đường tỏa sáng, chiếu lên bóng dáng Đồng Thiên Ái cùng Tiêu Bạch Minh. Hai người cùng nhau đi dạo, lẳng lặng không nói một lời. Khuôn mặt hai người ai cũng mang vẻ trầm tư. Không khí rật yên tĩnh, cả hai dường như rất ăn ý, không ai nói lời nào. Tiêu Bạch Minh thở dài phiền muộn, nghiêng đầu hỏi “Thiên Ái! Hôm nay nếu đã đi dao, vậy chúng ta đi xem phim đi!”

“Dạ!.... Dạ!” Đồng Thiên Ái cúi đầu, buồn buồn trả lời.

Tiêu Bạch Minh nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của cô, trong lòng cũng đã hiểu. Tần Tấn Dương … Người đàn ông kia thực sự đã đi vào lòng cô rồi. Nơi mà anh muốn đi vào đã có người đàn ông khác ngự trị mất rồi.

Cố gắng nâng lên khuôn mặt tươi cười, đưa tay cầm lấy đôi tay lạnh băng của cô, Tiêu Bạch Minh muốn dùng chính nhiệt độ của mình xua đi rét lạnh cho cô “Thiên Ái! Vậy chúng ta đi xem phim! Nhớ lần trước em nói….”

“…..” Đồng Thiên Ái nghe anh nói chuyện, lâu lâu phụ họa một tiếng. Nhưng trong đầu vẫn còn lẩn quẩn những chuyện vừa rồi. Gã biến thái kia… Còn những lời nói của hắn… Hơn nữa là lời nói trên chương trình trực tiếp nữa chứ. Đồng Thiên Ái không thể không thừa nhận… chính mình là một kẻ nhát gan. Tựa như khi nghe hắn nói xong những lời như thế vì sợ chính mình đối với anh có cảm giác… mà bọn họ căn bản là khác nhau một trời một vực mà…

Hai người cùng nhau xem phim, hơn nữa còn là phim hài kịch. Chung quanh hai người thỉnh thoảng có những trận cười dữ dội vang lên nhưng… toàn bộ hai giờ, hai người ngồi chung với nhau từ đầu đến cuối cũng không nói đến một câu huống chi là cười. Ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài trời có một chút gió lạnh xào xạc thổi qua, lướt nhẹ qua mặt hai người. Đồng Thiên Ái cả người run rẩy, đôi tay vòng quanh thân mình, cố gắng sưởi ấm bản thân.

“…”

Tiêu Bạch Minh cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô “Trời lạnh! Em mặc vào đi! Một lát cảm lạnh nữa thì không được đâu!”

Áo khoác thật to mang theo hơi ấm của anh bao trùm toàn thân cô. Trong nháy mắt cả người đã thấy ấm áp hẳn lên. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt hai mép áo, Đồng Thiên Ái cảm kích ngẩng đầu nhìn anh “ Anh Bạch Minh! Cám ơn anh!...”

Dường như hai người lại trở về điểm xuất phát rồi. Trước kia cũng chỉ biết hướng anh nói “Cám ơn! Cám ơn!” không nghĩ hiện tại vẫn như cũ. Trừ “Cám ơn” thật không biết nên nói những gì.

Tiêu Bạch Minh giơ tay lên, vuốt vuốt tóc cô, cảm giác cô thật nhỏ, nhỏ đến mức khiến anh yêu mãi không thôi. Thật khó khắc chế ham muốn giang hai tay ôm cô vào trong ngực mình.

Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, nỉ non gọi một tiếng “Anh Bạch Minh”. Trong kí ức của cô anh Bạch Minh chưa bao giờ xúc động như thế này… sẽ ở nơi quảng tường rộng lớn này ôm cô vào lòng. Anh như thế nào thiết thực gần gũi đến thế. Còn gã biến thái kia.. tuyệt đối sẽ không bao giờ được như anh. Tiêu Bạch Minh đem cô ôm sát vào lòng, bên ai nhẹ giọng nói “ Thiên Ái! Anh không có nhiều tiền. Vóc người cũng không đẹp trai. Cũng không biết nói chuyện… Nhưng là anh sẽ rất yêu em. Sẽ luôn đối xử thật tốt với em. Cuộc sống sau này hãy để anh chăm sóc cho em. Có được hay không?”

Đồng Thiên Ái nghe từng lời anh nói, thân thể cứng ngắc, cả người không thể nào nhúc nhích. Anh Bạch Minh nói những lời này là sao đây? Cuộc sống sau này, để cho anh chăm sóc mình. Những lời này là có hàm nghĩa gì đây? Đột nhiên, Đồng Thiên Ái mở to con mắt, kinh ngạc không thôi.

Những lời này… chẳng lẽ là cầu hôn à… là như thế sao? Anh Bạch Minh nói cuộc sống sau này sẽ chăm sóc mình. Có phải hay không anh ấy đang cầu hôn mình.

Tiêu Bạch Minh hít một hơi thật sâu, nỉ non nhẹ giọng nói “Thiên Ái! Để anh chăm sóc cho em. Được không?”

“….” Đồng Thiên Ái nín thở, đầu óc hỗn loạn, không biết trả lời thế nào “Anh Bạch Minh… Em…”.

Hiện tại, chính cô cũng không biết tình cảm của mình là như thế nào. Thầm mến một người nhiều năm như thế. Bây giờ nghe chính người đó nói muốn chăm sóc mình. Đáng ra chính mình phải vạn phần cao hứng sung sướng đi. Nhưng là… cô sao lại không có cái cảm giác đó. Mà là… mà là cảm thấy… phiền não, cảm thấy buồn bực, cảm thấy mạc kinh kỳ diệu… Cô không biết mình rốt cuộc là thế nào. Một mình tự đi học về, tìm lấy một người thực lòng yêu thương chính mình. Hai việc mẹ dặn cô cuối cùng cũng đã làm xong nhưng sao giờ phút này đối diện với tình cảm của Tiêu Bạch Minh lại thấy do dự.

"Anh Bạch Minh. . . . . ." Đồng Thiên Ái nhẹ nhàng mở miệng.

Tiêu Bạch Minh chợt trầm giọng, vội vàng nói “Em khoan hãy nói!”. Anh thật sợ hãi, sợ nghe cô nói, nói cô đối với anh không phải là thích, không phải loại đó ‘thích’. Cô đối với anh chỉ là bạn bè mà thôi, hơn tí nữa thì chính là ‘anh em’ mà thôi.

“Hiện tại…. đừng trả lời anh… Một tuần lễ… Cho em suy nghĩ… sau đó hãy trả lời anh….”

Chiếc xe con lao đi trong bóng tối, một đường trở về cao ốc. Đèn dường hai bên như những chiếc chén nhỏ, từ xa nhìn lại liền thành một hàng dài. Trong đêm tối, ánh sáng trước xe như một sự hấp dẫn trí mạng với những loài vật nhỏ bé. Những con thiêu thân không ngừng hướng chỗ trước xe bay đến. Đồng Thiên Ái nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ líc trước chính mình đã xem qua bộ phim “Đại Thoại Tây Du”. Trong đó nhân vật Hà Tiên Hà Tử từng nói “Thiêu thân chính là những con vật ngu ngốc, biết rõ sẽ bị thương nhưng vẫn như cũ cắm đầu bay vào….”.

Quả thật trên thế giới này, có bao nhiêu người cũng sẽ ngu ngốc giống những con thiêu thân kia. Biết rõ mình sẽ bị thương nhưng vẫn xông lên, không cách nào dừng lại….

Phía trước bên kia đường, một chiếc xe con đã hiện diện từ lâu. Bởi vì đứng trong bóng tối, cho nên không thế thấy chủ nhân đang ngồi trong xe kia là ai. Xe của Tiêu Bạch Minh cách chiếc xe này càng lúc càng gần, chỉ kém mấy thước. Đột nhiên chiếc xe đối diện mở rõ đèn xe, hơn nữa trong xe cũng được mở đèn, sáng lên. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn về chiếc xe phía đối diện, chợt kinh ngạc há to miệng.

Tần Tấn Dương đang nhìn chăm chú vào bọn họ, tựa như hắn đã chờ đợi rất lâu. Trên người vẫn là bộ Âu phục hắn mặc lúc lên truyền hình. Gương mặt tuấn tú tràn đầy khí phách. Đôi môi mỏng bặm lại thật chặt.