"Tiểu thư, ăn thêm nữa đi!" Hoàng nhi thấy Lý Quả ăn hơi ít, còn muốn khuyên cô ăn thêm.
Lý Quả ăn không nổi nữa, vội lắc đầu, ngăn Hoàng nhi: "Chị ăn đủ rồi."
Còn ăn nữa? Cô có phải là heo đâu!
Hoàng nhi thấy Lý Quả kiên quyết như vậy, đành phải chịu thua, lập tức gọi người lên dọn dẹp.
"Hoàng nhi, chị muốn đi tắm". Cô nhớ ra mình còn chưa tắm rửa, không nhịn được nói.
"Vâng, tiểu thư, em đi pha nước giúp ngài." Hoàng nhi vui vẻ nói, rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.
Lý Quả cực kỳ xúc động, nghỉ ngơi một lát, liền đứng lên, đi lấy quần áo để thay. Cô cầm quần áo, vừa định đi vào phòng tắm thì "vút" một tiếng, một bóng đen đã nằm chiễm trệ trên áo ngủ của cô. Chỉ thấy tiểu hắc xà đang yên tĩnh nhìn cô.
"Tiểu hắc, mày làm sao vậy?"
Đang yên lành, nó lại chạy lên áo ngủ của cô làm gì? Kỳ quái nhất là, đang ngủ say sưa, sao nó tự dưng tỉnh dậy chứ? Nó định làm gì đây?
Tiểu hắc xà nâng thân nhỏ, cái đầu quả dưa hướng về phía phòng tắm, ý muốn bảo, nó cũng cần phải tắm rửa, hơn nữa, còn phải cùng tắm với cô cơ.
"Mày cũng muốn tắm à?" Lý Quả có chút dở khóc dở cười, không ngờ nó lại nhớ tới chuyện này, đúng là con rắn thích sạch sẽ mà.
Hoàng nhi vừa pha nước xong, vui vẻ bước ra, nàng chưa phát hiện ra tiểu hắc xà, cười tít mắt nói: "Tiểu thư, ngài có thể đi tắm rồi. A, Vương, ách, tiểu thư..."
Nói được một nửa, chợt liếc thấy tiểu hắc xà, nàng suýt chút nữa thì lỡ lời. Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của tiểu hắc xà, nàng sợ đến nỗi vội thu lời lại.
"Được rồi, tao mang mày đi tắm nhé."
Cũng đâu phải cô chưa từng tắm cùng nó, chỉ là số lần rất ít thôi. Hôm nay cô quá mệt mỏi nên không nghĩ nhiều, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, nên mới đồng ý.
Tiểu hắc xà lập tức hưng phấn, thân nhỏ liên tục lắc lư, dáng vẻ vô cùng chờ mong.
Vừa bước vào phòng tắm, Lý Quả liền ngây người, chỉ thấy những cánh hoa hồng đang dập dờn trong bồn tắm xa hoa, rộng lớn, trong không khí còn vương hương thơm ngát.
"Tiểu thư, để em cởi quần áo giúp ngài." Hoàng nhi cũng theo vào, đang đứng ở phía sau, vươn tay giúp Lý Quả cởi quần áo.
Lý Quả hoảng sợ, lập tức lùi lại, vội nói: "Không cần, không cần, chị tự làm, tự làm".