Tiếng cãi nhau bên ngoài khiến Lý Quả có chút tò mò, cô cũng chưa gặp qua nhiều người ở đây, nên không biết cô gái bên ngoài kia là ai? Cô trộm liếc Mặc Nhật Tỳ mặt không đổi sắc một cái, rồi miên man nghĩ.
Hiện tại, Mặc Nhật Tỳ rất không vui, nữ nhân kia càng ngày càng không biết chừng mực, nữ nhân đều như vậy ư? Mới cưng chiều một chút, đã nghĩ rằng mình có thể bay lên cành cao làm Phượng Hoàng rồi sao? Cô ấy cũng sẽ như thế chăng?
Hắn liền hướng tầm mắt của mình về phía Lý Quả đang yên lặng ăn cơm.
Lý Quả đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Mặc Nhật Tỳ, nhất thời cảm thấy toàn thân hơi bối rối, không hiểu vì sao anh ta lại nhìn mình như thế?
“Chủ nhân, chủ nhân, quản gia Lâm không cho thϊế͙p͙ vào.” Cuối cùng, Ngu Cơ cũng xông vào, vừa thấy Mặc Nhật Tỳ, ả ta lập tức nhào đến, ngã vào người hắn, vô cùng tủi thân nói, dáng vẻ như muốn rơi lệ.
Quản gia Lâm chật vật đi theo sau, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng chỉ dám im lặng cúi đầu, đứng ở bên cạnh.
Mặc Nhật Tỳ liếc nữ nhân trong lòng mình một cái, không nói câu gì.
“Chủ nhân, Ngu Cơ rất nhớ ngài.” Nói xong, nước mắt Ngu Cơ như những hạt chân trâu bị đứt ầm ầm rơi xuống, dáng vẻ “lê hoa đái vũ” kia làm cho người ta đau lòng không thôi.
Lý Quả tò mò nhìn cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này, thầm suy đoán quan hệ giữa hai người. Chỉ là,nghe những lời vừa rồi, thì có lẽ cô ấy là người phụ nữ của Mặc Nhật Tỳ.
Cô biết mà, một người vừa giàu có vừa đẹp trai, thì sao có thể chưa có người yêu cơ chứ? Người khác tin, cô cũng không tin.
“Cô tới đây làm gì? Ta đâu có cho cô tới.” Hai câu nói lạnh lùng thốt ra từ miệng hắn, không hề có chút độ ấm, hắn cũng chẳng thèm liếc ả ta một cái.
Những lời này vừa thốt ra, trong lòng quản gia Lâm và Ngu Cơ đều cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ cảm thấy hình như Vương đang rất tức giận, cực kỳ không vui.
Ngu Cơ rùng mình một cái, vội vàng rời khỏi người hắn, lập tức đứng thẳng người, cúi đầu, kinh sợ nói: “Ngu Cơ không nhìn thấy chủ nhân, nên mới muốn gặp chủ nhân, xin chủ nhân tha tội, Ngu Cơ không hề cố ý”.
“Quản gia Lâm, mau đưa cô ta đi đi”. Tầm mắt Mặc Nhật Tỳ vẫn chiếu lên người Lý Quả, chỉ là mệnh lệnh lạnh lẽo như vậy, hoàn toàn không thương tiếc gì đối với cô gái yểu điệu, xinh đẹp này.