”Hắc hắc, Tiểu Hắc, về sau mi phải theo cục cưng.” Bé con hăm hở nói, cười hì hì như một tên trộm với Tiểu Hắc xà, thấy thế nào cũng giống như không có ý tốt.
Thế nhưng, Tiểu Hắc xà vừa nghe xong, "vút" một cái liền trở lại trên tay Lý Quả, hướng về phía bé thè lưỡi rắn ra, gật gù đắc ý thị uy.
“Trở về, trở về, Tiểu Hắc.” Bé lắc la lắc lư đứng lên, vươn tay nhỏ bé liên tục vẫy vẫy với nó, bập bẹ kêu.
Tiểu Hắc xà không để ý tới bé, thậm chí cũng không nhìn bé cái nào.
“Mẫu hậu, Tiểu Hắc không muốn chơi cùng cục cưng, không muốn ở cùng cục cưng, cục cưng rất thương tâm.” Bé thấy nó không để ý tới mình, cặp mắt to sáng ngời đảo qua đảo lại liền nảy ra sáng kiến, lập tức buồn rười rượi, oan ức nói với Lý Quả.
Lý Quả vừa thấy dáng vẻ đó của bé, không khỏi đau lòng, sờ sờ Tiểu Hắc xà trong tay, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Hắc ngoan, cục cưng sẽ không bắt nạt mày đâu, bé rất đáng yêu và hiểu chuyện lắm, mày không phải sợ, được không?”
Tiểu Hắc xà nhìn nhìn cô, không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Cục cưng, không cho con bắt nạt Tiểu Hắc, nó vẫn là một đứa bé, con phải chăm sóc nó, cùng chơi với nó, không được băt nạt nó, biết chưa?” Cô thấy thế, vội vàng ngẩng đầu dặn dò con trai mình, cuối cùng mới chuyển hướng về phía Tiểu Hắc xà.
“Mày xem đi, cục cưng sẽ không bắt nạt mày đâu, mày hãy chơi với bé đi.” Cô lại đưa nó tới trước mặt bé rồi nhìn hai người họ.
Bé lại cười hì hì như một tên trộm, chỉ có điều, người khác nhìn thì thấy bé cười vô cùng đáng yêu, rất nhu thuận, “Đến đây nào, Tiểu Hắc, cục cưng sẽ chăm sóc mi.” Bé không đợi Tiểu Hắc xà phản kháng liền nắm nó ở trong tay.
Tiểu Hắc xà không có phản kháng, chính là hung dữ trợn mắt nhìn bé.
“Như vậy thì tốt, mẫu hậu yên tâm rồi.” Vì không biết chuyện nên cô vô cùng vui sướng, ôm bé lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bé cũng vô cùng vui vẻ thơm cô một cái, sau đó giống như thị uy nhìn Tiểu Hắc xà, tay nhỏ bé còn dùng lực nắm, dĩ nhiên Lý Quả chẳng hề phát hiện ra động tác này.
“Tiểu thư, đói bụng sao? Có muốn ăn chút gì đó không ạ?” Tri Vũ có ngốc cũng hiểu biết hơn Hoàng Nhi, nàng nhạy cảm, lập tức cảm giác được Tiểu Hắc xà không đơn giản.-lelleequyuydondonoon- Lại quan sát phát hiện ẩn dưới nụ cười có vẻ ngoan ngoãn kia của Tiểu Chủ Nhân còn có chút giảo hoạt, trong lòng nàng "lộp bộp" một chút, nháy mắt đã hiểu được một chút.
“Ừ, chị đói bụng rồi, Tiểu Hắc nhất định cũng đói bụng, chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi đi.” Cô vui vẻ gật đầu đáp ứng, mang theo bé và Tiểu Hắc xà cùng đi vào nhà ăn.
“Tiểu Hắc, về sau mi liền chơi cùng cục cưng nhé.” Tay bé nắm chặt Tiểu Hắc xà không buông, cái miệng nhỏ nhắn dễ thương còn cười gian "khà khà", bập bẹ nói với nó.
Ánh mắt Tiểu Hắc trợn ngược lên nhìn trời, cái đuôi nhỏ vung lên, đầu xoay sang một bên, cố ý không nhìn bé.
“Tiểu Hắc, mi rất có cá tính đó, bé thích.” Bé cũng không thèm để ý thái độ của nó, cười híp mắt nói, chỉ là vẫn không chịu đặt nó xuống.
Lý Quả ở bên cạnh vui vẻ nhìn cả hai, không hề phát hiện ra mạch sóng ngầm giữa bọn họ, vươn tay qua sờ sờ đầu nhỏ của bé, lại thuận tiện sờ sờ đầu Tiểu Hắc xà, mỉm cười nói: “Cục cưng, con thả Tiểu Hắc xuống đi, nó cũng muốn ăn đấy.”
“Mẫu hậu, con sẽ đút cho nó, nó sẽ không cần xuống dưới ạ.” Bé cười đến híp cả hai mắt, đáng yêu nói.
Tiểu Hắc xà vừa định kháng nghị, nhưng lúc này Lý Quả lại đồng ý: “Được, con phải chăm sóc tốt cho Tiểu Hắc nhé, không thể để bị đói đó.”
Bé lập tức hưng phấn gật gật đầu, vẻ mặt quỷ dị nhìn Tiểu Hắc xà, vươn đầu ngón tay be bé chọc chọc đầu nó, cười híp mắt nói: “Tiểu Hắc, đã nghe rõ chưa? Mẫu hậu bảo cục cưng chăm sóc tốt cho mi, mi yên tâm, cục cưng nhất định sẽ chăm sóc mi thật tốt.”
Ai cho nhóc chăm sóc hả? Tiểu Hắc xà thật sự rất muốn nói như vậy, nhưng mà nó nhẫn, nó nhẫn...
“Vậy con mau cho nó ăn gì đi.” Cô đói bụng, nhìn thấy đồ ăn đã đưa lên liền muốn nhào vào, vì thế vừa nói dứt lời với cả hai bèn tự mình động khẩu động thủ (động tay động mồm), ăn như hổ đói.
Bé nhìn dáng vẻ mất hết hình thượng của mẫu hậu mình liền mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lại liếc về phía Tiểu Hắc xà: “Tiểu Hắc, chúng ta cũng qua ăn cái gì đi.” Mặt mày hớn hở, dáng vẻ khá đáng yêu, trong mắt đong đầy ý cười.
Đứng bên cạnh, quản gia Lâm và Tri Vũ nhìn mà lạnh run trong lòng, không biết Tiểu Chủ Nhân muốn làm cái gì nữa, nhìn dáng vẻ kia của bé hình như là không có ý tốt, tuy rằng bé cười đến vô cùng đáng yêu, cười đến rất vui vẻ.
Tiểu Hắc xà lắc lư cái đầu, lười quan tâm đến bé, ánh mắt dừng lại ở trên người Lý Quả đang ăn uống ngon lành, cứ như vậy nhìn tướng ăn chẳng chút tao nhã và lịch sự của cô, nhưng thấy dáng vẻ ăn uống ngon lành của cô, nó đột nhiên không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, dường như cũng sinh ra cảm giác thèm ăn.
Mà bé đã sớm thu hết dáng vẻ này của nó vào trong mắt, không khỏi cười lấm lét như tên trộm, dí sát khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt nó, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cũng muốn ăn rồi không?”
Tiểu Hắc xà chỉ mải nhìn Lý Quả, vô ý thức gật gật đầu nhỏ, rồi giống như chợt tỉnh ngộ, trợn trắng mắt liếc bé một cái, tiếp tục lờ đi sách lược của bé.
“Đây, đây, đây, cục cưng đút cho này.” Bé nở nụ cười như một tên trộm, sau đó vươn tay cầm một miếng đồ ăn nhỏ ở trong đĩa ngay trước mặt, đưa tới trước mặt nó.
“Ăn đi, ăn đi.” Cậu nhóc nói rất nhiệt tình, dáng vẻ thấy thế nào cũng giống như có vấn đề. (ta chết cười mất thôi
Tiểu Hắc xà trừng mắt nhìn đồ ăn trong tay bé, sau đó rụt đầu về phía sau, bộ dạng có chết cũng không muốn ăn.
“Mẫu hậu, Tiểu Hắc không ăn gì cả.” Ai ngờ, bé thấy thế cũng không tức giận, ngược lại, vô cùng uất ức lập tức tố cáo với Lý Quả đang ăn uống say sưa.
Lý Quả đang ăn, đột nhiên nghe thấy bé con nói với mình như vậy, không khỏi tranh thủ liếc cả hai một cái, phát hiện bé con đang sắp khóc, đáng thương nhìn mình.
“Tiểu Hắc, làm sao vậy? Vì sao không ăn? Có phải không hợp khẩu vị không?” Cô khó hiểu, nhìn Tiểu Hắc xà quan tâm hỏi.
Tiểu Hắc xà suýt chút nữa tức điên lên, nó nhìn bé con cố ý giả vờ đáng thương, lại nhìn Lý Quả đang quan tâm mình,-lequydoon- rốt cuộc cũng thỏa hiệp, mở cái miệng nhỏ nhắn ra nhanh chóng cắn một miếng đồ ăn trên tay bé.
“Cục cưng, nếu như Tiểu Hắc không thích ăn thì con đổi sang món khác nhé, không được bắt buộc nó đâu.” Cô thấy Tiểu Hắc xà đã chịu ăn mới yên lòng, rồi dạy dỗ bé.
Bé ngoan ngoãn gật gật đầu, thu hồi nước mắt, lộ ra tươi cười khoái trá, nói: “Mẫu hậu, cục cưng biết ạ, cục cưng nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Hắc thật tốt.”
“Không được lãng phí lương thực.” Lý Quả sợ bé sẽ vì Tiểu Hắc mà chỉ ăn một ít rồi không ăn nữa, sẽ rất lãng phí, nên lập tức nói thêm một câu.
“Vâng ạ, thưa Mẫu hậu.” Bé quả nhiên rất nghe lời, tiếp đó lại cười nói: “Tiểu Hắc, mi nghe rõ lời Mẫu hậu nói chưa? Không được lãng phí đồ ăn đó, có rất nhiều người chả có cơm mà ăn đâu, mi cũng phải nghe lời giống cục cưng nhé.”
Tiểu Hắc xà nghe xong suýt chút nữa hộc máu, đây không phải đang uy hϊế͙p͙ mình sao? Nhưng nếu nó không nghe lời thì....Nó không khỏi nhìn nhìn Lý Quả bên cạnh, lại nhìn nhìn bé con đang cười đến lấm la lấm lét, cuối cùng đành im lặng.
“Đây, đây, đây, ăn đi.” Tay bé cầm điểm tâm tiếp tục đưa tới bên miệng nó, cười híp mắt nhìn nó.
Tiểu Hắc xà không cam lòng cắn một miếng, sau đó lại trừng mắt nhìn bé một cái, phát tiết nội tâm bất mãn.
“Mẫu hậu, người xem, người xem đi, Tiểu Hắc biết nghe lời ghê.” Bé giống như phát hiện ra tân đại lục (đại lục mới - ý chỉ những điều mới mẻ, bất ngờ chưa từng có), thấy nó nghe lời ăn đồ ăn, lập tức hứng thú báo cáo với cô.
“Tiểu Hắc thật là lợi hại, Tiểu Hắc cũng khá thông minh.” Cô vừa nhìn, lập tức vui vẻ nở nụ cười, thuận miệng tán thưởng.
Bé cực kỳ đắc ý, vặn vẹo thân thể nhỏ, mặt mày hớn hở, sau đó cười vời Tiểu Hắc xà: “Tiểu Hắc, mẫu hậu khen ngợi đó, mi phải cố gắng ăn nhiều một chút.” Nói xong, lại cầm một miếng đồ ăn khác đưa tới bên miệng nó.
Ở trước mắt bao nhiêu người, Tiểu Hắc xà dĩ nhiên không dám có hành động khác, đành phải há mồm, hung hăng cắn một miếng, nhai xong lại tiếp tục oán hận cắn miếng thứ hai.
Lý Quả vui vẻ nhìn hai đứa trẻ này, sau đó vùi đầu tiếp tục ăn phần của mình.
“Tiểu Hắc, mi rất ngoan.” Bé thừa dịp mẫu hậu mình không chú ý liền ghé sát vào Tiểu Hắc xà, nhỏ giọng nói, cười đến híp hai mắt lại.
Ngoan? Tiểu Hắc xà nghe xong suýt chút nữa lại muốn hộc máu, nó nhẫn, nó nhẫn còn không được sao? Được.......
Quản gia Lâm ở bên cạnh nhiều lần muốn nói lại thôi, không phải ông ta không biết Tiểu chủ nhân đang làm gì,--llelequ--y--do-nn- hơn nữa ông ta cũng lờ mờ cảm thấy Tiểu chủ nhân biết rõ lai lịch của Tiểu Hắc xà, ở trước mặt tiểu thư cứ coi như không biết đi.
Đợi mọi người cơm nước xong xuôi trở lại phòng khách, bé vẫn gắt gao giữ lấy Tiểu Hắc xà không buông, giống như đã quyết định muốn cùng nó như hình với bóng. Quả nhiên, thật đúng là bé con đi đâu, cho dù là ăn cơm cũng không buông nó ra.
“Tiểu Hắc, đêm nay mi ngủ ở bên cạnh cục cưng nhé.” Buổi tối, lúc đi ngủ, bé ngủ ở bên cạnh cô, còn Tiểu Hắc xà thì bị bé đặt ở bên cạnh người, non nớt nói, nói xong còn vỗ vỗ đầu của nó.
Tiểu Hắc xà trợn to mắt căm phẫn nhìn chằm chằm bé, đứa bé này thật đúng là được voi đòi tiên, nó rất muốn phát hỏa, nhưng đúng lúc này Lý Quả lại quay sang bọn họ, nó không thể không nhịn xuống.
“Cục cưng, Tiểu Hắc, ngủ ngon.” Cô vỗ nhẹ đầu rắn của Tiểu Hắc, sau đó hôn hôn bé con bên cạnh, yêu thương nói.
Bé lập tức duỗi hai tay hai chân ra ôm lấy cô, ngọng nghịu nói: “Mẫu hậu, ngày mai chúng ta đi tìm chú chơi, được không ạ? Cục cưng nhớ chú lắm.”
“Ừ.” Cô sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, đáp ứng rồi.
“Cảm ơn mẫu hậu.” Bé vô cùng hưng phấn, ôm cô hôn vài cái, sau đó mới buông ra.
Lý Quả véo nhẹ cái mũi nhỏ của bé, cảm thấy bé thật sự là bướng bỉnh, nhưng cũng không mấy để ý. Mà Tiểu Hắc xà ở bên cạnh suýt chút nữa đã không nhịn được nóng nảy.
Bé con này vậy mà muốn đi tìm tên kia, rất quá đáng, quá không xem mình ra gì rồi, nó rất tức giận, nó thật sự phát hỏa lớn!