Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 270-4: Đại phi (4)

"Ngươi không cần giả vờ giả vịt, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Bản thân ngươi làm cái gì, trong lòng ngươi tự rõ ràng." Mặc Nhật Tỳ không biết vì sao hiện tại vừa thấy cô liền cảm thấy chán ghét, cực kỳ không muốn nhìn thấy cô.


"Ngươi nói cái gì? Xin ngươi nói rõ một chút, rốt cuộc ta đã làm cái gì? Sao ta không biết vậy? Thành quỷ cũng phải cho một lý do rõ ràng chứ?"


Cô nổi giận, có phải nam nhân này rảnh rỗi quá hay không? Thấy cuộc sống của cô an tĩnh quá nên chướng mắt hả? Hay là có niềm vui mới không chứa được tình cũ? Nhưng mà tình cũ của hắn nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn lấy cô ra khai đao trước sao?


Mặc Nhật Tỳ cũng bị thái độ của cô chọc giận, hai mắt sắp phun ra lửa, luôn miệng nói: "Được, được, ngươi đã không thừa nhận, như vậy bổn vương liền nói thẳng với ngươi, bổn vương lập Đại nhi làm Hậu là chuyện vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, ngươi đừng mơ tưởng lấy con ta ra áp chế, đời này ngươi vĩnh viễn không có khả năng trở thành Xà Hậu của ta, vĩnh viễn sẽ không."


Lập Đại phi kia làm Hậu ư? Cô lấy cục cưng áp chế hắn lập chính mình làm Hậu? Lý Quả bị lời nói của hắn làm cho vô cùng sửng sốt, thật lâu không nói ra lời, cô phát hiện bây giờ cho dù mình có mấy chục cái mồm cũng không nói rõ được.


Mặc Nhật Tỳ thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô chột dạ, càng thêm khinh bỉ, càng thêm chán ghét cô.
"Về sau ngươi ngoan ngoãn ở lại trong đây cho ta, đừng dùng con ta làm điều kiện áp chế bổn vương nữa, thứ đó vô dụng đối với bổn vương."


"Ai dùng cục cưng áp chế ngươi? Con mắt nào của ngươi thấy được thế? Cục cưng còn nhỏ như vậy, ta có vô lương tâm cũng sẽ không dùng đứa bé của ta làm lợi thế, ngươi nghĩ ngươi là ai?-lelequydoon- Người khác hiếm lạ, ta mới không hiếm lạ đâu." Cô thật sự tức đến nổ phổi rồi, không đầu không đuôi chạy tới cảnh cáo cô, ít nhất cô còn chưa hiểu rõ tại sao mình phải dùng cục cưng để áp chế hắn, chuyện bịa đặt này cô có thể thừa nhận nổi sao?


Mặc Nhật Tỳ mới chả thèm nghe cô giải thích.


Không hiếm lạ hắn thì sao cục cưng có thể ngăn cản mình lập Đại nhi làm Hậu? Không phải nàng xúi giục chẳng lẽ là chủ ý của chính cục cưng à? Quỷ mới tin, trừ ngày tên nhóc này sinh ra có dị trượng trời giáng, đến nay vẫn ngây ngốc ngủ say giống như heo, ngay cả Phụ vương, Mẫu hậu cũng chả thèm liếc mắt được một cái.


"Bổn vương trịnh trọng cảnh cáo ngươi, an phận thủ thường (biết thân biết phận)." Sau khi ném xuống một câu như vậy, hắn thở phì phò lập tức sập cửa bỏ đi.


Lý Quả suýt chút nữa đã cởi giày dưới chân ra phi về phía hắn, đồ đê tiện, sao lại khiến người ta chán ghét thế chứ, án oan trời giáng, ngồi ở trong nhà cũng dính chưởng nữa. Nam nhân kia, ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu nữ nhân, ta mặc kệ ngươi muốn lập ai làm Hậu, tóm lại là không liên quan đến ta, đừng tới tìm ta nữa!


"Tiểu thư, đừng tức giận ạ." Tri Vũ và Hoàng Nhi đợi Mặc Nhật Tỳ rời đi, mới kéo Lý Quả đang phẫn nộ lại, lo lắng không yên khuyên nhủ.


Lần này tiểu thư xong rồi, vốn có cơ hội trở thành Xà Hậu nhưng kể từ buổi tối hôm mà vị Đại phi kia xuất hiện, tất cả mọi người đều biết sẽ có chuyện xấu, quả nhiên là không ngoài dự đoán.


"Các người có biết chuyện gì đang xảy ra không? Có phải hắn điên rồi không? Hay là bị cái gì kích thích? Thế nhưng vô duyên vô cớ chạy tới chất vấn tôi, bệnh thần kinh à." Cô tức giận đến đứng lên ngồi xuống, tức giận mắng.


Tri Vũ và Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, nghi hoặc lắc đầu, các nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tiểu thư, lão nô biết là chuyện gì đang xảy ra." Lúc này, tiếng nói của quản gia Lâm đột nhiên chen vào, chỉ thấy vẻ mặt ông ta nặng nề, tâm tình thật tệ.


Cô nghe vậy liền vọt thẳng tới trước mặt ông ta, vội vàng truy hỏi: "Quản gia Lâm, ông tới đúng lúc lắm,-lele,,eqyuyyydoonn.,- tên nam nhân kia phát bệnh thần kinh gì thế, hắn dám mắng tôi một trận, nói cái gì mà tôi không cho hắn lập Đại phi làm Hậu, còn nói tôi xúi giục cục cưng nữa."


"Tiểu thư, ban nãy lão nô nghe nói: đúng là Vương muốn lập Đại phi làm Hậu, sáng nay đã mời các đại thần đến thương định (bàn bạc ấn đính)ngày, không ngờ tiểu chủ nhân đột nhiên phản đối, không cho Vương lập Đại phi làm Hậu, nhất định phải lập tiểu thư làm Hậu." Quản gia Lâm vội vàng nói ra tin tức mình thám thính được cho cô biết, ông ta thật cẩn thận nhìn thoáng qua bé con đang nằm yên lặng trên giường.


Cục cưng ư? Cô vội vàng nhìn bé con nằm trên giường, bé đang ngủ ngon lành, buổi sáng bé luôn luôn ở bên cạnh mình mà, làm sao có thể phản đối chứ?


"Quản gia Lâm, ông không có nghe lầm đó chứ? Cục cưng vẫn luôn ở cùng tôi, sao tôi có thể không biết? Tất cả bọn họ đều bị mộng du chăng? Hoàng Nhi và Tri Vũ đều ở đây, các nàng đều có thể làm chứng." Vẻ mặt cô rõ ràng là không tin, cục cưng còn nhỏ như vậy, đến cả nói còn chưa nói được, chứ đừng nói tới chạy ra ngoài ngăn cản, đánh chết cô cũng sẽ không tin đâu.


Hoàng Nhi và Tri Vũ lập tức gật đầu đồng ý, người khác các nàng không biết, nhưng tiểu chủ nhân cùng tiểu thư vẫn luôn luôn ở dưới mí mắt các nàng, hoàn toàn không có ra ngoài, còn ngủ khì khì cơ, làm sao có thể chạy tới đối nghịch với Vương chứ, tựa như lời tiểu thư đã nói, nhất định là bọn họ mộng du, hoa mắt rồi.


di,..,.<<..diennndannn...lellllelqu4444d0000nnnn,...-


"Tiểu thư, lão nô dĩ nhiên là tin tưởng ngài, nhưng mà Vương và các đại thần quả thật có nghe được tiếng nói của tiểu chủ nhân, nghe nói thái độ của tiểu chủ nhân vô cùng kiên quyết, nhất định muốn tiểu thư trở thành Xà Hậu." Quản gia Lâm đã không biết làm sao bây giờ, trước mắt, ông ta cũng chả thể giúp được gì với kiểu tình huống này, chỉ có thể hỏi thăm chút tin tức.


"Ông nói là cục cưng không đi, chỉ nghe được tiếng nó sao?" Lý Quả cảm thấy quá khó tin, nghe tiếng mà chẳng thấy người ư? Nhưng cục cưng có thể nói sao? Chính cô còn chưa được nghe qua giọng nói của cục cưng đâu, sao có thể xác nhận là cục cưng được?


Quản gia Lâm quả quyết gật gật đầu, thở dài một tiếng.


"Có phải thần kinh của bọn họ bị rối loạn hay không? Ông từng nghe qua đứa bé nhỏ như vậy biết nói chuyện sao? Bọn họ cũng thật may mắn đấy, tôi là mẹ nó còn chưa có diễm phúc được nghe giọng của con trai mình đâu." Cô không nhịn được châm chọc nói, điều ấy thật sự là quá nực cười, cô cảm thấy rất buồn cười đó.


"Tiểu thư, Vương sẽ không nhận lầm đâu, ngài đã quên khi tiểu chủ nhân xuất thế có dị tượng trời giáng à? Có lẽ tiểu chủ nhân có rất nhiều điểm mà tiểu thư không biết." Quản gia Lâm tin tưởng tiểu chủ nhân có đến đó đại náo, cho nên ông ta cảm thấy tiểu thư hẳn là phải chuẩn bị tâm lý đi.


Lý Quả ngẩn ngơ vì lời nói của ông ta, sau đó lảo đảo đi về phía bé con nằm trên giường, ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cục cưng, ngây ngốc nhìn hồi lâu, mới lộ ra tươi cười.


"Tôi mặc kệ là cái gì, tất cả đối với tôi mà nói đều không quan trọng, hắn sống cuộc sống của hắn, tôi sống cuộc sống của tôi, chỉ cần cục cưng ở bên cạnh tôi, chỉ cần cục cưng sống cùng tôi, -l qu d0n- như vậy là được rồi, tôi chả cần cái gì cả, chỉ cần bé thôi." Cô nhẹ nhàng nói, mắt hàm chứa lệ, hết sức cảm động, câu nói cuối cùng kia là dành cho bé con đang khép chặt hai mắt.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con hơi giật giật, sau đó mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt to sáng ngời tựa như vì sao nơi chân trời, lấp lánh hào quang như bảo thạch.
"Mẫu hậu." Sau khi mở to mắt ra, bé liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào, rồi bập bẹ kêu lên.


Mẫu hậu? Cô nghe âm thanh này như gió lốc thổi qua, ngẩn người, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong chốc lát, nước mắt cô "tí tách" rơi xuống trước, mới vô cùng kinh ngạc vui sướng, nghẹn ngào nói: "Cục cưng, con tôi, con tôi."


"Mẫu hậu, đừng khóc, đừng khóc nhé." Bé vươn cánh tay nho nhỏ đến trước mặt cô, ngọt ngào ngây ngô an ủi, trong lòng rất bất mãn với phụ vương của mình.


Lý Quả liền vội vàng gật đầu, nắm bàn tay nhỏ của bé, cao hứng nói: "Mẫu hậu không khóc, mẫu hậu không khóc, cục cưng rất ngoan, cục cưng rất tốt." Lúc này lòng của cô đã tràn đầy niềm vui bất ngờ ấy, dường như mọi thứ đều không quan trọng, cái gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần có bé con này là tốt rồi.


"Mẫu hậu, cục cưng sẽ không để cho người chịu uất ức đâu." Tay nhỏ bé của cục cưng nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, cười tủm tỉm nói.
"Ừ, ừ, ừ, cục cưng ngoan lắm." Cô liên tục đáp ứng, tiếp đó lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, ánh mắt yêu thương vẫn dừng ở trên mặt bé.


"Con biết không, mẫu hậu chả cần gì cả, chả muốn gì cả, chỉ cần con thôi, tất cả đều là vật ngoài thân, con chính là tất cả của mẫu hậu, có con là đủ rồi, cục cưng à, chúng ta đừng đi tranh gì nữa, được không?"


Làm sao bé có thể không biết suy nghĩ trong lòng mẫu hậu mình, mẫu hậu không muốn đi tranh giành, nhưng bé cũng không thể trơ mắt nhìn nữ nhân khác trở thành Xà Hậu,-lelquydoon- không phải vấn đề địa vị mà là danh dự. Ở trong lòng bé chỉ có mẫu hậu mới là Xà Hậu chân chính, người khác tuyệt đối không phải.


"Mẫu hậu yên tâm, cục cưng biết ạ." Bé con không đồng ý cũng không từ chối, bé không muốn mẫu hậu thương tâm khổ sở, song cũng sẽ không để phụ vương toại nguyện, cùng lắm thì phụ tử tuyệt giao, bé mang theo mẫu hậu đi đâu chả được?


Lần này rốt cục Lý Quả đã yên tâm, ôm bé con hạnh phúc cười ra tiếng, liên tục hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, mũi chạm mũi, yêu thương cùng nuông chiều không để đâu cho hết.