Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 155: Chân tướng dần dần bại lộ

Đúng thế, loài người vốn sợ rắn, con gái còn sợ hơn." Lý Quả không hề thấy kỳ quái, người bên cạnh cô đều sợ, đàn ông cũng có vài người sợ, con gái đương nhiên là sợ hơn rồi, cô nói thầm trong lòng.


"Sao có thể chứ? Ta tuyệt đối không cảm thấy chúng ta xấu xí, chúng ta khó coi, nhân loại các ngươi mới khó coi đó." Sắc mặt Ngu Cơ đột nhiên thay đổi, lớn tiếng nói, còn vụt đứng lên, trừng mắt Lý Quả.


Lý Quả bị hành động của ả làm cho đầu óc mù mờ, khó hiểu, không khỏi nghi ngờ nói: "Cô làm sao vậy? Cái gì mà chúng ta xấu xí, chúng ta khó coi? Cái gì mà nhân loại các ngươi?"
Ngu Cơ không phải là người sao? Cô rối tinh rối mù lên rồi.


"Chính là nhân loại các ngươi, giết chúng ta, ăn thịt chúng ta, ăn mật chúng ta, còn dám nói chúng ta xấu xí, khó coi. Nhân loại các ngươi dựa vào cái gì hả? Các ngươi cao quý ư? Hừ, trong mắt chúng ta, các ngươi đều là loại thấp hèn."


Lúc này, Ngu Cơ dường như đã biến thành một người khác, căm tức nhìn Lý Quả, hai mắt sắp phun ra lửa rồi.
Lý Quả giật nảy mình, lúng túng nhìn ả, cảm thấy lời của ả thật sự rất khó hiểu.


Thật ra, cô chưa từng nghĩ theo hướng khác, nên đương nhiên sẽ không tin trên thế giới này, rắn có thể biến thành người, lại còn ở cùng với cô nữa.


"Cô đừng tức giận, tôi không biết cô đang nói gì. Ngu Cơ, cô làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi hả? Có phải cô đã gặp phải chuyện gì rồi không? Chúng ta có thể đi tìm Mặc Nhật Tỳ để giải quyết mà." Cô có chút lo lắng, cho rằng Ngu Cơ đã gặp phải chuyện gì.


Ngu Cơ lạnh lùng nở nụ cười, miệng lại nói sắc bén: "Lý Quả, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ chút nào ư? Ngươi có biết Mặc Nhật Tỳ là ai không? Ngươi có biết đây là chỗ thế nào không? Ngươi có biết vì sao lại có nhiều rắn đến vậy không? Ngươi có biết Hoàng Nhi bên cạnh ngươi là gì không?" Ả mỉa mai nhìn Lý Quả, hung tợn hỏi.


Lý Quả nghe xong, toàn thân liền run rẩy. Không phải cô chưa từng hoài nghi, nhưng cô cho rằng: trên thế giới này, người có sở thích đặc biệt rất nhiều, nhất là người có tiền như Mặc Nhật Tỳ có chút kỳ quái cũng chẳng có gì lạ.


Thế nhưng, hiện tại nghe thấy Ngu Cơ nói như vậy, trong lòng cô bất ngờ xuất hiện một dự cảm không lành, khiến cho đáy lòng cô bất giác hoảng hốt.


"Cô, cô, cô muốn nói cái gì? Hoàng Nhi là người, chứ còn là gì nữa? Cô có ý gì?" Giọng nói của cô đã hơi run rẩy, sững sờ đứng lên, ánh mắt trợn to, nhìn Ngu Cơ.