"Hoàng Nhi, làm ơn đi, chị không phải heo, mới ăn xong chưa được bao lâu mà, em lại bảo chị ăn nữa?" Cô không nhịn được bật cười, ăn ngủ, ngủ ăn, cô sắp thành heo rồi.
Hoàng Nhi gãi gãi đầu, tiểu thư nói cũng đúng nhỉ, vì thế ngượng ngùng nở nụ cười.
"Hoàng Nhi, em mau ngươi đi tắm rửa rồi ngủ đi, hôm nay quá mệt mỏi rồi." Cô vỗ vỗ tay Hoàng Nhi, để Hoàng Nhi mau đi nghỉ ngơi. Cô mệt, còn Hoàng Nhi không mệt sao, Hoàng Nhi đi theo cô suốt một ngày, nên cả hai đều mệt rồi.
"Cảm ơn tiểu thư, Hoàng Nhi không mệt." Hoàng Nhi lại cảm động, hai mắt rưng rưng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, nghe lời rời đi.
Lý Quả nhìn Hoàng Nhi đi ra, vô thức thở dài một tiếng. Sau tiểu hắc xà thì Hoàng Nhi chính là người cô không nỡ bỏ lại, cô không đưa Hoàng Nhi đi cũng không được. Nghĩ ngợi một lúc, cô cũng chầm chậm ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cửa phòng lặng lẽ mở ra, Mặc Nhật Tỳ xuất hiện ở trong phòng, hắn bước đến bên giường Lý Quả, im lặng nhìn cô, không biết đã đứng bao lâu.
Tiểu hắc xà nâng thân, thản nhiên nhìn hắn.
"Nàng đối xử với ngươi thật tốt đó." Đột nhiên, Mặc Nhật Tỳ đang im lặng bỗng mở miệng, câu nói kia đầy vị dấm chua.
"Đó là đương nhiên, chúng ta cùng tắm, cùng ngủ, cùng ăn cơm, như hình với bóng." Tiểu hắc xà cũng nói tiếng người, giọng điệu cực kỳ đắc ý, giống như là có được vinh quang to lớn.
Mặc Nhật Tỳ nheo mắt, vẻ mặt vô cùng khó coi, tiếp đó mới chậm rãi nói: "Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, đừng quá đáng, nếu không..."
"Nếu không thì sao? Ngươi không phải là ta sao? Ta không phải là ngươi sao? Ngươi muốn làm gì ta? Hoặc là làm gì chính mình?" Tiểu hắc xà lạnh lùng cất tiếng cười to, tuyệt nhiên không sợ hắn đe dọa.
"Ngươi..." Hắn tức đến nỗi không thốt ra lời, cũng hết đường bắt bẻ, bởi vì nó nói đều là sự thật.
"Ngươi muốn dùng hình dáng này ở bên cạnh nàng mãi mãi ư?" Lúc lâu sau, hắn nở nụ cười, nhìn thân thể nhỏ bé của nó, cười nhạo nói.
Bọn hắn không phải tám lạng nửa cân, đi năm mươi bước cười một trăm bước sao?
Tiểu hắc xà phớt lờ hắn, hờ hững nói: "Không cần ngươi quan tâm, ngươi vẫn nên quản lý tốt chính mình đi, nếu ta không tốt, thì ngươi cũng không hơn đâu."
Nụ cười của Mặc Nhật Tỳ lập tức cứng đờ, sau đó mặt không biểu cảm, không nói chuyện.