Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 59: Đời người là một thước phim

Edit: Junie

Mạc Oánh nói xong cũng không quay đầu lại nhìn anh.

Anh cũng không có dũng khí đuổi theo chỉ biết lặng im tại chỗ, cô đơn dõi theo bóng dáng khuất dần.

Cuộc triền miên trong đêm trôi qua.

Mạc Oánh vô lực rút người vào ngực anh, mới vừa vận động kịch liệt đến thân thể ướt đẫm mồ hôi.

Trong không khí còn tràn ngập hương vị hoan ái.

"Tôi muốn tắm." Cô không quen cảm giác rít rít trên cơ thể.

Thực tình, Minh Hiên còn chưa chịu buông tay vẫn muốn trêu chọc cô nữa "Nếu để tôi ôm xuống." Tay anh vuốt vài lọn tóc xuề xòa bên má cô, chợt nheo mắt lại: "Mặt của cô bị gì?"

Bây giờ mới thấy sao? Suy nghĩ trong bụng là vậy, cô tính ngồi dậy đi vào phòng tắm nhưng anh nhanh tay hơn túm cô trở ngược về giường, căn bản anh đâu nhất thiết quan tâm những chuyện này……

"Không có việc gì." Mạc Oánh xoay người né tránh, lần này anh dùng sức bóp chặt khuôn mặt cô, thanh âm trầm thấp lại đầy hữu lực: "Là ai đánh?"

"Quay phim mới bị."

"Người nào ra tay?"

"......"

"Đỗ Phi Phi sao?"

Cô không nói cũng không phủ nhận, trong đầu không muốn tiếp tục đôi co vấn đề rối rắm này, đành nhắm mắt giả bộ ngủ.

Minh Hiên nhìn ra cô đang lãng tránh mình, cũng không hỏi nữa, chỉ là nhàn nhạt nói: "Quay hết bộ này không cần quay nữa."

"Không được!" Vừa nghe xong mắt cô mở to như hột đào.

"Đóng phim rất cực."

"Tôi chính là muốn theo đuổi nó!"

"Cô có thể chuyển qua kinh doanh."

"Tôi muốn làm diễn viên!"

"Vậy trong cuộc sống cô cũng thích ‘Diễn’ như vậy sao?" Minh Hiên bắt đầu giở thói lưu manh trêu chọc cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mũi, qua đôi môi, sau đó đi xuống xương quai xanh, dần dần đi xuống dưới......

"Đời người là một thước phim, không muốn diễn, cũng phải diễn." Giống như lúc này đây!

Anh nhếch nhẹ khóe môi "Hình như tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng lúc cô cười."

"......"

"Cười một cái cho tôi coi xem sao." (anh cũng bá đạo dễ sợ….)

Mỗi lần gặp mặt đều diễn ra trên giường, hỏi làm sao có thể cười? Cười thế nào đây?

"Cười không nổi."

"Dùng diễn xuất của cô, cười một lần cho tôi xem, cười tươi một chút."

"Đừng miễn cưỡng tôi có được không?" Mạc Oánh quay lưng sang chỗ khác liền bị anh kéo quay lại mặt đối mặt.

"Thân là diễn viên đây là việc cơ bản nhất!" Đôi mắt đen hun hút chăm chăm vào khuôn mặt cô.