Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 349: Cô là vợ của ai?

Tô Quân cong khóe miệng: "Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Tin tức trên ti vi đều nói, anh kết hôn với mỹ nữ tổng giám đốc ngoại quốc mà!"

Sắc mặt Lục Minh Hiên biến sắc, nhanh chóng quay qua nhìn tôi: "Chuyện này là có nguyên nhân, sau này anh sẽ giải thích với em!"

"Còn có cái gì để giải thích nữa chứ?" Tô Quân cắt đứt lời anh ta, khóe miệng giương cao hơn: "Anh và Mạc Oánh đã ly hôn rồi, cũng đã đăng tin lên báo, còn giải thích gì nữa? Cô ấy không còn là vợ anh nữa, hiện tại, cô ấy là vợ của Tô Quân tôi!"

Tô Quân nói xong, lật người, đè Lục Minh Hiên lên vách tường, chế trụ anh ta!

"Cậu..." Lục Minh Hiên tránh thoát, hai người đồng thời giơ lên quả đấm...

"Đừng đánh!" Tôi hô to một tiếng, che lỗ tai, đầu lại bắt đầu đau...

"Mạc Oánh, em sao vậy?" Tô Quân chạy đến trước, sau đó Lục Minh Hiên cũng chạy theo.

Hai người một trái một phải, không ngừng nói chuyện bên tai tôi, làm đầu óc tôi loạn cả lên.

"Hai người đừng quấy rầy nữa, để cho tôi yên lặng một chút!"

Hai người đồng thời ngậm miệng lại.

Trong nháy mắt căn phòng trở nên an tĩnh, không ai nói gì.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hít sâu: "Mấy chuyện lúc trước, tôi nghĩ tôi cũng đã đại khái đoán ra được chút gì rồi. Hai người đừng vì tôi mà đánh nhau nữa, tôi sẽ sống cùng với ai, quyền quyết định thuộc về tôi! Lục Minh Hiên tiên sinh, chúng ta đã ly hôn, xin đừng mở miệng ra là nói tôi là người phụ nữ của anh nữa! Còn nữa, xin hãy trả con trai lại cho tôi!"

"Đứa bé đang ở trong tay anh ta sao?" Tô Quân vừa nghe xong, vươn tay níu cổ áo Lục Minh Hiên: "Cái tên khốn kiếp này!"

"Được rồi Tô Quân, đừng dánh nữa!" Tôi nắm cổ tay Tô Quân: "Nể mặt em, đừng đánh nhau nữa có được không? Em không muốn nhìn thấy hai người đánh nhau trước mặt em nữa."

Tô Quân cắn môi, buông lỏng cổ áo anh ta ra.

Lục Minh Hiên trợn mắt nhìn anh ta một cái, nói với tôi: "Đứa bé là con anh, nó nhất định phải đi theo anh!"

"Đó là con trai tôi mang thai mười tháng mới sinh ra, anh cứ mở miệng ra là muốn cướp đứa bé đi, anh còn có tình người không? Anh có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Cái người này sao anh lại ích kỷ như vậy chứ!" Tôi không nhịn được mà mắng anh ta, nhìn thấy ánh mắt anh ta vô cùng bi thương, khổ sở.

"Mạc Oánh..." Tô Quân nhìn tôi, đau lòng.

Lục Minh Hiên cắn răng: "Đứa bé đã giao cho bệnh viện trông coi rồi, rất an toàn."

Tôi xoay người đi, giọng nói của Lục Minh Hiên vang lên: "Không cho phép em đưa nó đi."

Tôi dừng lại, nghiêng mặt.

"Ít nhất trong mấy ngày này, anh hy vọng em có thể để con lại bệnh viện, anh muốn nhìn con thêm một chút, chăm sóc cho nó nữa, có được không?" Giọng nói anh ta mềm xuống, giống như đang cầu xin tôi.

"Không được, tôi không thể để con tôi lại bệnh viện được, tôi muốn mang nó về nhà!"

"Mạc Oánh!" Lục Minh Hiên vọt tới trước mặt tôi: "Trước khi em đưa con đi, anh muốn nói chuyện riêng với em một chút!"

Tôi nhìn anh ta, lại nhìn sang Tô Quân.

Tô Quân chờ tôi đáp lại, tôi do dự một lát, sau đó gật đầu.

Trong ánh mắt Tô Quân thoáng qua một tia bi thương, đi ngang qua bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh ra ngoài chờ em."

Anh ta ra khỏi phòng.

"Anh muốn nói cái gì thì nói nhanh lên đi." Nể tình anh ta là ba ruột của con tôi, tôi cho anh ta một cơ hội, để anh ta muốn nói cái gì thì nói hết một lần, tốt nhất là sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.