Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 346: Tôi biết anh sao

Không khí chợt trở nên lúng túng, tôi không biết nên nói cái gì nữa.

"Rốt cuộc anh muốn cái gì mới bằng lòng trả con lại cho tôi?..." Tôi không nhịn nổi nữa, một lần nữa yêu cầu anh ta.

Người đàn ông này nhìn qua cũng không giống kẻ lừa gạt chuyện đi bắt cóc người! Ngồi xe Lincoln, dáng dấp cũng đẹp trai, làm sao sẽ làm mấy chuyện như đi bắt cóc con nít chứ?

"Đứa bé này là con của Tô Quân sao?" Giọng nói anh ta trầm thấp, không nghe ra được cảm xúc gì.

"Nói nhảm, anh ấy là chồng tôi, đứa bé không phải con anh ấy, chẳng lẽ là con của anh!" Tôi thuận miệng nói một câu như vậy, thân thể anh ta rõ ràng cứng đờ lại.

"Anh ta là chồng em? Em kết hôn với anh ta sao?" Anh ta âm thầm nắm chặt lòng bàn tay.

“Đương nhiên rồi, nếu không con tôi lấy ở đâu ra? Anh thật là kỳ quái, hỏi mấy câu hỏi cũng kỳ quái nữa, anh quan tâm đến chồng tôi làm gì! Nếu như anh muốn tiền, tôi có thể cho anh!" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Cho dù phải xài hết bao nhiêu tiền, tôi cũng tin Tô Quân sẽ đưa đủ cho anh ta, chỉ cần con của chúng tôi không bị sao!

"Em, em thật sự không nhớ ra anh là ai sao?" Ánh mắt anh ta trở nên kỳ lạ.

"Anh là ai?" Tôi nhíu mày nhìn anh ta, một chút ấn tượng trong đầu cũng không có. Chỉ có điều theo như lời anh ta, cảm thấy thật giống như tôi chắc chắn đã biết anh ta từ trước.

Chẳng lẽ, tôi thật sự biết anh ta sao?

"Anh là Lục - Minh - Hiên!" Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhả ra năm chữ.

Lòng tôi chợt đau xót, không biết tại sao, có một cảm giác đau nhói khó hiểu từ sâu trong đáy lòng tràn ra.

"Có ấn tượng gì không?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy muốn chọc thủng người tôi.

"Không có ấn tượng..." Tôi lắc đầu một cái, xoa huyệt thái dương, trong nháy mắt đầu óc trở nên hỗn loạn.

Anh ta mím chặt môi không nói gì, chợt có người gõ cửa sổ xe.

"Vào đi."

Một tên vệ sĩ áo đen mở cửa xe, đưa một phần văn kiện cho anh ta: "Kết quả của bệnh viện đã có."

Anh ta nhận lấy phần văn kiện, giơ giơ tay, vệ sĩ ra ngoài đóng cửa lại.

Không khí lại tiếp tục lúng túng.

"Anh trả con lại đây cho tôi!" Tôi nóng nảy, không muốn lại tiếp tục ngây ngô ở chỗ này, tôi muốn trốn...

Ánh mắt sắc bén của anh ta trợn mắt nhìn tôi, tôi giật mình, nhất thời không dám nói gì nữa.

Anh ta từ từ mở phần văn kiện ra...

Sắc mặt anh ta không ngừng biến hóa, dường như rất khẩn trương, chợt trước mắt sáng lên, như bị khiếp sợ, sau đó nhìn qua tôi.

"Anh... Nhìn tôi làm gì!" Tôi quay mặt qua chỗ khác, ánh mắt của anh ta làm tôi cảm thấy rất kỳ quái...

"Anh mới là ba của đứa bé..." Anh ta chợt thốt lên một câu như vậy.

Tôi ngẩn ra, quay đầu lại: "Anh bị điên rồi! Con trai của tôi làm sao có thể là con anh được chứ? Anh đúng là bệnh thần kinh mà!"

"Anh mới là chồng em! Đứa bé là con anh! Không tin thì em tự mình xem đi!" Anh ta đưa phần văn kiện trong tay đến trước mặt tôi.

Tôi cầm văn kiện, bây giờ mới phát hiện đây là báo cáo kết quả kiểm tra ADN, phía trên có ghi đứa bé chính là con trai của Lục Minh Hiên...

"Sao... Tại sao lại có thể như vậy?" Tôi khiếp sợ, chẳng lẽ tôi đã làm chuyện phản bội Tô Quân sao? "Không thể nào, chuyện này là không thể nào..."

"Chúng ta mới thật sự là vợ chồng hợp pháp!" Anh ta ném tờ giấy chứng nhận ra.

Tôi nhìn tấm ảnh trên tờ giấy, trợn tròn mắt!

Là giấy hôn thú! Trong hình là hai chúng tôi chụp chung...

Anh ta thật sự là chồng tôi sao?

Lục Minh Hiên...

Tại sao lại có thể như vậy? Vậy Tô Quân là ai? Tô Quân là ai?...