Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 332: Đến lúc phải đi rồi

Lúc tôi tỉnh dậy thì, trời đã sáng rồi.

Lục Minh Hiên không có ở bên cạnh tôi, chỗ anh ta nằm đã lạnh ngắt. Tôi vuốt ve cái gối lạnh lẽo kia, thầm nghĩ, đã đến lúc phải đi rồi.

Lúc tôi kéo hành lý xuống lầu, Lục Chấn Hải đang ngồi trên ghế salon chờ tôi.

Ông ta tới thật là đúng lúc, sợ tôi không chịu đi hay sao?

"Vé máy bay của cô!" Ông ta đưa tấm vé đến trước mặt tôi.

"Cảm ơn." Tôi nhận lấy tấm vé máy bay, xoay người định rời đi, ông ta gọi tôi lại: "Chờ một chút."

Tôi quay đầu, ông ta đưa một tờ chi phiếu cho tôi: "Lần trước cô quên cầm."

Tôi cong khóe miệng: "Tôi không muốn tiền của ông." Đây không phải là quên cầm, là tôi cố ý không cầm đi, tôi căn bản là không muốn nhận số tiền này, không biết tại sao, tôi không muốn nhận nó, nếu nhận tiền, tôi sẽ không yên lòng, sẽ cảm thấy rất có lỗi với Lục Minh Hiên.

Anh ta đã từng nói qua, anh ta không muốn tôi vì tiền mà rời bỏ anh ta, tôi làm sao sẽ nhẫn tâm mà nhận số tiền này được, huống chi, tôi thật sự không phải vì tiền mà rời khỏi anh ta.

"Cô không muốn nhận sao?" Lục Chấn Hải khó hiểu, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc.

"Tôi không phải vì tiền của ông mà rời khỏi anh ấy, cho nên số tiền này, tôi sẽ không nhận." Tôi dừng một chút, nói tiếp: "Ông không cần lo tôi sẽ lại quay về quấn lấy con trai ông, tôi đã đồng ý với ông là sẽ rời đi rồi, nên sẽ không trở về nữa, cho dù chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không trở về..."

Tôi nói xong một câu cuối cùng, không thèm quay đầu lại đi tiếp.

Lúc cánh cửa khép lại, lòng tôi cũng tan nát theo, nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên mặt...

Vĩnh biệt, Lục Minh Hiên, chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Có lẽ thời gian sẽ dạy tôi lớn lên, dạy tôi cách kiên cường, dạy tôi yêu, rồi một ngày nào đó, tôi có thể nói với anh ta: Đã lâu không gặp, nhưng lúc đó trong lòng không còn chút cảm tình nào nữa.

Năm tháng sau...

Paris, nước Pháp.

Tới Paris đã năm tháng rồi, hoàn cảnh chỗ này hoàn toàn xa lạ, nhưng tôi cũng không có chút sợ hãi.

Trong khoảng thời gian này cuộc sống của tôi rất yên tĩnh, những phiền não, đau đớn, thương tâm trong lòng cũng không còn nhiều như lúc trước. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Lục Minh Hiên, cũng sẽ không tránh khỏi cảm giác thắt nghẹn trong lòng.

Tôi vô thức đưa tay xoa cái bụng tròn vo của mình, khóe môi nâng lên một nụ cười, đứa bé này, vẫn còn sống sót.