Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 328: Làm chuyện mà anh muốn làm

Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, dần dần nổi lên ham muốn, cả người cũng bắt đầu nóng lên.

Bầu không khí mập mờ vây quanh chúng tôi.

"Anh đừng như vậy... Chúng ta ăn cơm trước có được không?" Tôi mắc cỡ cúi đầu, không dám nhìn anh ta.

"Nhưng anh rất muốn em..." Anh ta hôn một cái lên môi tôi, không cuồng nhiệt hôn, mà chỉ nhẹ nhàng ma sát, sau đó buông ra, hít một hơi sâu, giống như đang đè nén dục vọng của mình.

Thân thể của anh ta khát vọng như vậy, nhưng không cưỡng ép tôi, mà nhẹ nhàng nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi." Anh ta buông bàn tay đang ôm eo tôi ra.

Chợt tôi bất ngờ ôm cổ anh ta, thâm tình nhìn anh ta: "Nếu như anh muốn, vậy thì... Làm chuyện anh muốn làm đi."

Anh ta sững sờ: "Ở chỗ này sao? Có thể không?"

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, mà dùng hành động nói rõ hết thảy, chủ động hôn anh ta.

Môi lưỡi dây dưa, lượn lờ, hô hấp của anh ta càng lúc càng dồn dập, bàn tay lập tức chui vào trong váy tôi, tìm tới chỗ rậm rạp mềm mại kia.

"Ưm..." Cơ thể nhạy cảm của tôi run lên khi đầu ngón tay anh ta chạm vào.

"Tiểu yêu tinh." Anh ta tà mị cong khóe môi, bàn tay chạy dọc theo thắt lưng mảnh khảnh của tôi, từ từ đi lên trên, cầm hai khối mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.

"A..." Tôi không nhịn được mà phát ra âm thanh, anh ta giống như được khích lệ, sức lực trên tay càng mạnh hơn, chôn đầu vào trước ngực tôi, giống như đứa bé đang bú sữa mẹ.

"Ưm..." Cơ thể tôi càng lúc càng trở nên nhạy cảm, cong người ưỡn cao lên, anh ta ôm chặt thắt lưng tôi, một bàn tay chuyển xuống đùi tôi, xoa nhẹ mấy cái.

Từ từ tôi cảm nhận được có vật cứng rắn để ngay phía dưới của tôi, không hề có vật cản ở giữa, vận sức chờ phát động.

"Chuẩn bị xong chưa?" Anh ta khẽ cắn lên môi tôi, giọng nói trầm thấp thủ thỉ vào tai tôi, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là đang rất vội, đã nhẫn nại lâu lắm rồi.

"Ừ..." Được sự đồng ý của tôi, hai bàn tay nắm bên hông tôi nhấn mạnh xuống một cái!

"A..."

Phía dưới đột nhiên bị lấp đầy, cảm giác căng trướng ôm trọn lấy làm tôi không nhịn được mà kêu ra tiếng, cảm giác tê dại khó hiểu lan tràn khắp toàn thân, theo quy luật vận động của anh ta, cảm giác tê dại đó càng tăng lên.

Tiếng thở dốc kiều mị càng lúc càng nặng.

Tôi không nhịn được mà rên rỉ, vẻ mặt giống như rất đau khổ, nhưng lại giống như rất hưởng thụ, tôi có thể nhận thấy dường như anh ta không dám dùng sức quá mạnh, chỉ sợ làm tôi đau.