Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 239: Giao dịch bẩn thỉu

"Bác mạnh khỏe." Lục Minh Hiên nhàn nhạt nói, không dấu vết rút tay về.

Mạc Văn Phượng cười toe toét, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với vị con rể này, nịnh hót: "Tướng mạo Lục tổng giám đốc thật là tuấn tú, còn trẻ nhưng rất có khí chất!"

Lục Minh Hiên không thèm để ý tới bà ấy nữa, mà là đi tới trước mặt ông ngoại, rất lễ phép chào hỏi ông ngoại, sau đó dịu dàng dìu ông ngoại ngồi lên ghế, chỉ là một hành động vô cùng bình thường như vậy, nhưng đến phiên Lục Minh Hiên làm, cũng thật không bình thường, rất hiếm thấy.

Anh ta kêu chọn món ăn trước, có mười mấy loại món ăn, mỗi một loại thành phần, mỗi một món ăn nào cũng dựa theo ý muốn của ông ngoại, gồm mấy món cá, mấy món đậu, thịt thì toàn là thịt băm, hoặc là hầm nấu thật lâu, thức ăn tương đối mềm, rất thích hợp để ông ngoại ăn.

Đột nhiên tôi phát hiện, Lục Minh Hiên là một người rất cẩn thận tỉ mỉ, hoặc có lẽ là, tất cả những thứ này, đều là do thư ký an bài cho anh ta?

Bất kể như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên anh ta tiếp đón ông ngoại, ấn tượng của tôi về anh ta lại tốt thêm một phần, đây là điểm tôi hoàn toàn không ngờ tới.

"Cậu tên là... Lục Minh Hiên phải không?" Ông ngoại suy nghĩ kỹ một hồi, mới nhớ tới tên anh ta.

Ông ngoại đã lớn tuổi, trí nhớ không tốt, trong thời gian ngắn ông khó mà nhớ được tên của đối phương, lần này có thể nói ra được đầy đủ họ tên của anh ta, đã là rất hiếm thấy.

"Dạ."

Ông ngoại gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: "Oánh Oánh nhà ông, sau này nhờ cậu chiếu cố, từ khi nó vừa sinh ra, cũng không được may mắn gì, ba thì không cần, mẹ thì không quan tâm, đều là một tay ông chăm sóc, ông không có học hành gì, dạy nó không được tốt, cậu đừng nổi giận với nó, từ từ mà nói cho nó biết... Nó là đứa con gái tốt... Sau này ông mất đi, cậu phải chăm sóc nó cho thật tốt..."

Ông ngoại vừa nói, mắt ứa nước mắt, lỗ mũi cũng hồng hồng, chỉ là mấy câu nói ngẳn ngủi thôi, mà tôi cũng chảy nước mắt.

Tôi biết ông ngoại đang rất xúc động, mấy năm này, càng ngày tôi càng lớn lên, ông ngoại lại càng ngày càng già đi. Ông ngoại lúc nào cũng lo lắng, sau này khi ông chết đi, không ai thay ông chăm sóc cho tôi, đây là chuyện ông vẫn luôn không yên tâm, mặt dù có mẹ tôi, nhưng người mẹ này, tuyệt đối sẽ không chăm sóc cho tôi! Bà ấy không làm liên lụy chuyện tiền bạc với tôi đã là tốt lắm rồi!

Bây giờ, tôi sắp kết hôn, ông ngoại cũng xem như trút được mối lo âu, tìm được người sẽ chăm sóc cho tôi.

Nếu để cho ông ngoại biết, đằng sau cuộc hôn nhân này là một giao dịch bẩn thỉu, nhất định sẽ rất khó chấp nhận.