Thời gian trôi qua như chớp mắt.
Hôm nay là ngày dự tính khởi quay, tôi vẫn còn bị nhốt.
Suốt năm ngày nay, tôi không có bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ làm thế nào để thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này, bao nhiêu lần nằm mơ thấy mình thành công trốn thoát, mở mắt ra nhìn thấy trần nhà quen thuộc, mọi thứ lại trở về với hiện thực.
Cứ mỗi một buổi tối Lục Minh Hiên sẽ dẫn theo một cô gái khác đến trước mặt tôi khoe khoang, thậm chí chế nhạo tôi, vũ nhục, chê cười tôi, làm mấy chuyện khiến tôi khó chịu.
Giống như lần trước, anh ta và bạn gái hôn nhau kích tình nóng bỏng, sau đó cởi hết quần áo cô ta, chỉ kém không có làm đến bước cuối cùng. Hành vi của anh ta càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng càn rỡ, giống như còn chưa làm tôi nhục nhã sẽ thề không bỏ qua!
Hành động này của anh ta trong mắt tôi thật ngây thơ, nhưng cũng đồng thời làm tổn thương tôi, hết lần này tới lần khác anh ta làm tôi bị tổn thương, mỗi lần nhìn thấy cảnh dâm đãng kia, vừa đau lòng, vừa khó chịu, còn có cảm giác hết sức thất vọng đối với anh ta.
Tôi cảm thấy chán ghét tất cả mọi thứ ở đây, tôi rất muốn rời khỏi đây, thật nhanh chóng rời khỏi đây.
Tôi rất nhớ ông ngoại, mấy ngày nay không có gặp, ông ngoại không thấy tôi, chắc là rất lo lắng. Còn chuyện đóng phim nữa, nếu đạo diễn không tìm thấy tôi thì phải làm sao bây giờ? Liệu có làm theo hợp đồng, thay nữ chính khác hay không?
Tình yêu đã không có được rồi, tôi không thể để mất luôn sự nghiệp!
"Rắc rắc" Âm thanh mở khóa truyền đến.
Tôi biết, chắc chắn là Lục Minh Hiên đến, rất đúng giờ, mỗi ngày đúng mười hai giờ khuya sẽ dẫn theo phụ nữ đến trước mặt tôi diễn cảnh nóng, tôi cũng quen rồi.
Tôi rất hiếu kỳ, nếu để cho Dương Tử Huyên biết ngày nào Lục Minh Hiên cũng dẫn mấy cô gái khác nhau về nhà, liệu cô ta có cảm giác bị thất bại hay không? Tôi rất muốn nói với cô ta, cô đánh bại được tôi, cũng không đánh bại được ngàn ngàn vạn vạn những cô gái khác trên thế giới này, người đàn ông này, không người phụ nữ nào có thể độc quyền sở hữu!
Lục Minh hiên đi vào, anh ta đứng trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn tôi.
Thật bất ngờ, đêm nay không dẫn theo bạn gái sao?
"Bạn gái anh đâu? Hôm nay không diễn cảnh ân ái nữa à?" Tôi ngồi trước bàn trang điểm, xuyên qua gương nhìn anh ta.
"Em rất muốn xem sao?"
"Đúng vậy, đêm nào cũng xem, thành thói quen rồi, đột nhiên không được xem nữa, có chút không quen." Tôi nhàn nhạt nói, giống như đang nói chuyện không có liên quan với mình.
"Vậy sao?" Giọng nói tức giận trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng của anh ta xẹt qua một tia sáng, chợt anh ta xông lên, dùng sức giữ tay tôi lại, đè tôi lên giường.