Kể từ khi quen biết anh ta tới nay, đêm nay là lần đầu tiên anh ta mang đến cho tôi cảm giác thoải mái, cũng là lần đầu tiên tôi hưởng thụ trải nghiệm sung sướng này.
Tôi phát hiện, thì ra làm chuyện yêu lại thoải mái như vậy.
Kích tình qua đi, anh ta hỏi tôi: "Có thoải mái không?"
"Ừm." Tôi ngượng ngùng trả lời, đây là lần đầu tiên tôi trả lời vấn đề này trước mặt anh ta, trước kia anh ta đã từng hỏi qua rất nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng thấy ghét bỏ, cảm thấy anh ta đang vũ nhục tôi! Nhưng lần này tôi không thấy ghét bỏ chút nào.
Anh ta hài lòng cười, đột nhiên nói: "Em có phát hiện hay không, em đã yêu anh rồi."
Trong lòng tôi nổ "oanh" một cái, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: "Sao anh lại nghĩ vậy?"
"Anh cảm nhận được, cộng thêm phản ứng vừa rồi của em nữa." Ngón tay thon dài của anh ta xẹt qua đôi môi của tôi, nở nụ cười tự tin: "Em biết không? Cơ thể của phụ nữ là thành thật nhất."
"Em mới không thèm tin lời anh." Tôi xoay mặt không nhìn anh ta.
Anh ta nâng mặt tôi: "Có lẽ em còn chưa có nhận ra, nhưng một ngày nào đó, rồi em sẽ nhận ra thôi, lúc đó em không cần phải sợ hãi, cũng không cần hoảng loạn, em không giống với những người phụ nữ khác, anh sẽ đối xử với em thật tốt, em muốn làm cái gì, anh cũng sẽ thỏa mãn em...."
Lời của anh ta làm tôi thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm xẹt qua trong cơ thể.
Tôi cứ nghĩ đây sẽ là một khởi đầu tốt!
Tôi tưởng rằng những chuyện tốt đẹp vẫn sẽ còn tiếp tục!
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, mỗi khi tôi nghĩ ông trời đối xử với mình thật tốt, thì những chuyện không vui lại xảy ra.....
*******************
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, bộ phim truyền hình sắp tới chỉ còn có năm ngày nữa sẽ bắt đầu khởi quay.
Mấy ngày gần đây vội vàng tiến hành các hoạt động tuyên truyền cùng đạo diễn, quay trailer, thử quần áo, chuẩn bị trang phục diễn, đủ các loại bận rộn.
Vừa vặn mấy ngày nay Lục Minh Hiên cũng rất bận, căn bản không có thời gian ở cùng với tôi, tôi cũng có thể chuyên tâm vùi đầu vào công việc. Đột nhiên một hôm, anh ta đợi tôi trước cửa công ty.
Tôi thấy hơi kỳ lạ, bình thường ban ngày anh ta bận rất nhiều việc, làm sao lại có thời gian đến đây đón tôi.
"Lên xe!" Sắc mặt anh ta có chút khó coi, biểu tình lạnh lẽo như băng.
Tôi có một dự cảm không bình thường, cũng không nói cái gì, chỉ ngồi lên xe.
Trở lại Lục gia, anh ta đuổi tất cả những người giúp việc về nhà, trong đại sảnh chỉ còn lại mình tôi và anh ta.
"Em không muốn giải thích với anh điều gì sao?" Giọng nói mất kiên nhẫn của anh ta lạnh như băng.