Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 116: Suốt đêm không về

Tôi chính là một người cô đơn như vậy, chỉ có một mình, lúc ủy khuất cũng chỉ có thể tìm một góc tối không người, lén lút khóc, khi nào khóc xong thì lau khô nước mắt, lại một lần nữa đứng lên.

Ở trước mặt người khác, tôi không thể không ngụy trang kiên cường, một khi mặt yếu ớt bị người khác nhìn thấy, bọn họ sẽ chỉ biết giễu cợt tôi.

Từ nhỏ đến lớn tôi đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi biết trong cái xã hội này, nếu không cố gắng nỗ lực, sẽ chỉ có thể bị người khác cười nhạo, sẽ không ai hiểu cho mình hoặc giúp đỡ mình.

Tô Quân là người đầu tiên nói như vậy với tôi, tôi cảm nhận được, anh ta là thật tình muốn giúp đỡ tôi.

"Mạc Oánh......" Anh ta nhẹ nhàng gọi tên tôi, kéo suy nghĩ của tôi quay về với thực tại.

Tôi phục hồi lại tinh thần, gật đầu: "Ừ, em biết rồi, bất kể như thế nào, thật sự....."

"Không cần nói hai chữ kia." Anh ta cắt đứt lời tôi.

Tôi mím môi cười, trong đêm tối, đôi mắt tôi lóe lên giọt nước mắt cảm động, nhưng anh ta không thấy được, tôi cũng sẽ không để cho anh ta nhìn thấy.

Một đêm vui vẻ trôi qua thật nhanh, nháy mắt trời đã gần sáng.

Tôi quay lại biệt thự, mặc dù biết rõ hôm nay anh ta sẽ không về nhà, mà tôi cũng không muốn về nhà quá sớm tránh quấy rầy đến ông ngoại, nên định quay về đây rửa mặt đánh răng một chút.

Nhưng lại không nghĩ đến, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Lục Minh Hiên!

Anh ta ngồi an tĩnh trên ghế sofa, trên người vẫn mặc bộ tây trang màu lam hôm qua.

"Sao anh về sớm vậy?" Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, trong lòng nghi hoặc, tại sao anh ta lại về sớm như vậy? Hay là tối hôm qua anh ta đã sớm đã trở lại?

Anh ta không nói lời nào, khuôn mặt âm trầm làm tôi có dự cảm xấu.

"Tôi lên lầu thay quần áo." Tôi nói xong định lên lầu, lại nghe thấy giọng nói âm trầm của anh ta truyền đến: "Em đứng lại cho tôi!"

Tôi hoảng sợ bởi giọng nói của anh ta, bước chân mắc kẹt tại chỗ.

"Suốt đêm qua em không về nhà, không muốn giải thích gì với tôi sao?" Giọng nói trầm thấp của anh ta có chút tức giận.

"Thật xin lỗi, anh không có gọi điện thoại cho tôi, tôi không biết tối hôm qua anh sẽ về nhà."

"Tôi không gọi cho em, thì em cũng sẽ không gọi cho tôi sao? Nhất định phải là tôi gọi điện thoại cầu xin em trở về sao?" Anh ta cố ý lên giọng hai chữ "cầu xin", giống như đang nghiến răng nghiến lợi.

"Ý của tôi không phải như vậy."

"Vậy em có ý gì?" Anh ta hung hăng: "Tôi không có ở đây thì cả đêm em sẽ không về nhà sao?"