Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 75: Bà xã, em lại hồ nháo

Editor: May
Thẩm Chanh khóc bù lu bù loa, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như là bị uất ức cực lớn, đừng nói tới có bao nhiêu chân thật.
Ngực Thi Diệu Quang run rẩy, có chút nhìn không được, ông xoay người căn dặn Diệp Cẩn: "Em bảo người ta an bài một chút, một lát sẽ đi gặp ông cụ."


Dứt lời, sải bước liền đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng của ông, Thi Vực hờ hững giơ khóe môi lên, "Mang bà ta đi? Sẽ không sợ túc chết cha ông sao."
Thi Diệu Quang dừng bước chân trầm ổn một chút, quay đầu lại liếc nhìn Thi Vực, hừ lạnh một tiếng, xoay người trực tiếp lên lầu.


"Tiểu Vực, cha của con chính là như vậy, nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ đậu hủ. Thật ra ông ấy nói gì làm cái gì cũng là vì tốt cho con, con đừng trách ông ấy." Diệp Cẩn không hề tức giận bởi vì lời của Thi Vực, ngược lại còn nhẫn nại tính tình trấn an anh.


"Cho nên?" Khó khăn lắm, Thi Vực mới chuyển mắt nhìn bà ta một chút.
"Cho nên chuyện ngày hôm nay con đừng để ở trong lòng, giữa cha con thì lấy đâu ra thù hận qua đêm, về sau có lời gì thì nói ra, đừng làm rộn đến không thoải mái, để cho người khác chê cười."


"Người khác?" Thi Vực đột nhiên hào hứng vì lời của bà ta rồi, nhẹ nhàng kéo Thẩm Chanh vào trong lòng anh một cái, nâng khóe môi lên, "Bà ám chỉ cô ấy?"
Trên thực tế, Diệp Cẩn xác thực không ưa Thẩm Chanh, à không, chính xác mà nói là không ưa tất cả phụ nữ bên cạnh Thi Vực.


Nói dễ nghe một chút thì cái này của bà ta gọi là tình tiết yêu con trai, yêu con trai của người khác, nói khó nghe một chút thì gọi là sớm ba chiều bốn, tính tình lẳng lơ!


Ngày xưa mỗi lần Thi Diệu Quang không ở nhà, bà ta đều sẽ tận lực õng ẹo làm dáng ở trước mặt Thi Vực, không phải mặc váy ngủ khêu gợi đi ra, chính là mặc đồ thấp ngực giả bộ cố ý khom người nhặt đồ.


Cả nhà họ Thi, gần như đến cả người hầu cũng có thể nhìn ra tâm tư nhỏ này của Diệp Cẩn, thế nhưng Thi Diệu Quang lại yêu mến bảo vệ có thừa với bà ta, cho tới nay cũng không có phát giác vợ của ông ta có ý đồ không an phận với con trai của mình.


"Tiểu Vực, con đừng hiểu lầm, mẹ không có ý nhằm vào ai." Trải qua chuyện vừa rồi, nếu Diệp Cẩn còn không học khôn được, vậy đó chính là tự tát tai mình rồi.


Ánh mắt của bà ta cố ý vô ý rơi vào trên người Thẩm Chanh, mỗi lần chỉ dừng lại một giây liền nhanh chóng dời đi, ngoài miệng nói không nhằm vào, nhưng ánh mắt lại bán đứng bà ta vạn lần.
"Bà đừng trừng tôi, chuyện không liên quan đến tôi, tôi lập tức đi ngay...."


Thẩm Chanh thấp thỏm lo âu nhìn bà ta, tay nhỏ nắm thật chặt góc áo, nước mắt tách tách liền rơi xuống.
Hơn mười người hầu chung quanh đồng loạt quăng ánh mắt khác thường về phía Diệp Cẩn, sau khi tiếp xúc đến tầm mắt của Diệp Cẩn, lại lần lượt quay đầu nhìn về nơi khác.


"Tôi không có trừng cô nha...." Giả vờ cao nhã và cao quý, Diệp Cẩn hiển nhiên đã không thể đoan trang nổi rồi.
"Bà có...." Thẩm Chanh hít mũi một cái, tỏ vẻ rất đáng thương.
"Tôi không có...."
"Bà rõ ràng có!" Giọng nói uất ức lại đau khổ.


"...." Sắc mặt Diệp Cẩn, không kiềm chế được liền trầm xuống.
Đối với phát huy ở hiện trường của Thẩm Chanh, Thi Vực giống như rất hài lòng, vào lúc hoàn toàn không nhịn được ở trước mặt Diệp Cẩn nữa, anh dùng ngón tay thon nâng cằm của Thẩm Chanh lên.
"Bà xã, em lại hồ nháo rồi."


Giọng nói vô cùng từ tính, dễ nghe đến mức có thể trêu trọc tiếng lòng của mọi người, ánh mắt mang theo yêu thương cưng chìu, càng có thể hòa tan người khác.
Anh vừa dứt lời, liền rút bàn tay to nắm cằm cô về.


Mới vừa rồi vẻ mặt của Thẩm Chanh còn hoa lê đẫm mưa, dùng chưa tới mười giây, liền điều chỉnh xong trạng thái hỏng bét lúc trước.
Cô hờ hững quét mắt liếc nhìn Diệp Cẩn, mới nhìn về phía Thi Vực, "Tôi cảm thấy tôi đắc tội bà ta rồi, phải làm sao bây giờ?"