Editor: May
Nửa tiếng sau, cuối cùng đèn đỏ ngoài phòng cấp cứu cũng tắt đi.
Mộ Bạch vẫn còn trong trạ̣ng thái mê man, được mấy bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lương Ngâm Thu cuống quít xông lên phía trước, bắt lấy tay bác sĩ, "Bác sĩ, bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?"
"Tình huống trước mắt coi như ổn định, may mắn phát hiện đưa viện cứu chữa kịp thời. Nếu không, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi."
Lời của bác sĩ giống như một liều thuốc an thần, dỡ tảng đá đang treo ở trong lòng mọi người xuống.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Mộ Bạch, nước mắt Mộ Dư suýt nữa vỡ đê, cô dìu đỡ tay Mộ Trấn Hùng, giọng nói nghẹn ngào, "Ông nội, anh trai không sao rồi..."
Mặt Mộ Trấn Hùng không có cảm xúc gì, chỉ là nặng nề quẳng xuống một chữ: "Ừ."
Ở thành Đô, Mộ Trấn Hùng cũng được coi là một kiêu hùng.
Năm đó, ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay tạo ra Mộ thị, thành lập hợp tác với nhà họ Thi - gia tộc lớn nhất thành Đô.
Vì vậy từ ngày kết nghĩa anh em với ông cụ nhà họ Thi, cho dù là mấy chục năm sau, vẫn còn thăm hỏi lẫn nhau.
Mộ Trấn Hùng tích lũy rất nhiều tài phú cho nhà họ Mộ, nhưng con trai ông lại không có một người nào có thể gánh vác nhà họ Mộ, cho nên ông chỉ có ký thác kỳ vọng vào trên người đời cháu.
Xưa nay, ông càng thêm nghiêm khắc với Mộ Bạch hơn những người khác, không phải không coi trọng anh, mà là kỳ vọng với anh rất cao, không hy vọng anh quá tự phụ.
Mà Mộ Bạch cũng quả thật tràn đầy khí phách nhà họ Mộ, chỉ ngắn ngủn vài năm, dựa vào bản lãnh của mình phong sinh thủy khởi ở trong thương trường, đã thành sự thực không thể chối cãi.
Nhìn Mộ Bạch còn ở trong trạng thái hôn mê nghiêm trọng, được bác sĩ an bài vào phòng bệnh tư nhân, treo nước muối sinh lí lên, cuối cùng trên mặt bị thời gian vô tình ăn mòn của Mộ Trấn Hùng đã lộ ra một chút xúc động.
"Ông nội, ông về nghỉ ngơi đi, nơi này có con và mẹ trông chừng là được rồi."
Biết gần đây thân thể Mộ Trấn Hùng rất kém, Mộ Dư lo lắng bệnh tình của ông nặng thêm, liền bảo tài xế nhà họ Mộ đưa ông trở về.
Lúc Thi Vực và Đường Diễm chạy tới bệnh viện, đã là ba giờ chiều.
Từ trong miệng bác sĩ trưởng biết được Mộ Bạch đã thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ mới thở phào một hơi.
"Cũng may không chết...." Đường Diễm chưa tỉnh hồn sờ lên ngực, "Thật sự là hù chết tiểu gia tôi rồi..."
"...."
Ánh mắt lạnh lẽo của Thi Vực nhìn anh ta, lệ khí trong mắt lúc sáng lúc tối.
Nếu như hiện tại một phát bóp chết anh ta, hẳn là sẽ không ai dám nói một chữ không.
Dường như đọc được hơi thở nguy hiểm từ trong ánh mắt của anh, Đường Diễm vội ho một tiếng: "Khụ! Đừng nhìn nữa, tiểu gia lớn lên đã đẹp trai, cậu cũng không phải hôm nay mới phát hiện."
Thi Vực dựng thẳng lông mày, "Đẹp trai hay không thì không biết, ngược lại rất rõ ràng phong tao của cậu như thế nào."
Đường Diễm cũng không có tức giận, giống như khiêu khích nhìn anh, "Ơ! Gần đây chỉ số thông minh tăng trưởng nha, lại biết vòng vèo mắng chửi người rồi."
Thi Vực nheo con ngươi lại, uy hϊế͙p͙ trong mắt ý vị rõ ràng, "Tôi thấy cậu là cảm thấy video say rượu lần trước nhìn không đủ khiến trong lòng cậu thoải mái."
Không đề cập tới video đó thì còn may, nhắc tới thì Đường Diễm liền nổi giận, "Cậu cho rằng tiểu gia không biết là cậu giở trò quỷ ở sau lưng sao! Tiểu gia thấy cậu chính là rảnh rỗi đến đau trứng!!"
"Là tôi thì thế nào, chẳng lẽ cậu còn muốn cắn người?" Ngả ngớn trong mắt Thi Vực, lại nồng đậm thêm vài phần.
"Tiểu gia không có sở thích đó!" Đường Diễm lườm anh một cái, nghiến răng nói: "Làm anh em với cậu, quả thật chính là nét bút hỏng nhất trong đời của tiểu gia."
Thi Vực giương môi, thở khẽ nói: "Cậu căn bản chính là một nét bút thất bại thảm hại nhất."
Đường Diễm không nói gì, cũng không thèm nói tiếp, trực tiếp đi vào thang máy.
Vào một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Thi Vực mở bước chân ra, đi vào.
.