Editor: May
"Mơ tưởng."
Giọng nói nghe giống như sâu lắng lại hờ hững, mang theo một loại sức uy hϊế͙p͙ khiến người ta không thể kháng cự.
Thi Vực tự nhiên giơ tay lên, khép áo sơ mi lộn xộn trên người Thẩm Chanh lại, rồi chậm rãi cài từng nút áo lên cho cô.
Nếu như nói vừa rồi anh là ma quỷ phúc hắc, như vậy giờ phút này anh chính là vương tử ưu nhã.
Trong phong cách lẫn cử chỉ, không chỗ nào không lộ rõ ra vẻ cao quý.
Thẩm Chanh chỉ là lạnh lùng lướt mắt nhìn anh, liền xoay người hoàn mỹ, chui ra từ dưới người anh.
Nhanh chóng lui ra phía sau hơn mười bước, dựa lưng vào cabin, duy trì một khoảng cách an toàn nhất định với anh.
Không biết tại sao, cử động của cô khiến tâm trạng Thi Vực đột nhiên tốt lên, xoay người, trêu tức nhìn cô.
Một giọt mồ hôi rịn ra từ tóc, nhỏ xuống ở trên lồng ngực màu đồng thiết của anh, tăng thêm vài phần gợi cảm ngông cuồng.
Trên thân trần truồng của anh, lộ ra vóc người cường tráng rất đẹp không thể nghi ngờ, làm cho người ta mơ màng hết lần này tới lần khác....
Trong khoang máy bay rộng lớn, yên tĩnh đến rất kỳ quái.
Nhưng đột nhiên....
Rầm! Ầm........!
Một tiếng vang thật lớn, cửa khoang đóng chặt bị Thẩm Chanh dùng một cước đá văng.
Sau đó, cô cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài.
Trên bãi cỏ ngoài cửa khoang, Tôn Nham trợn mắt há mồm, nhìn cửa khoang đã biến dạng, khóe môi co rút mãnh liệt một trận.
Anh thề....
Sống 28 năm, đúng thật là lần đầu nhìn thấy một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy!
Đến đồ của ông chủ anh cũng dám đạp!
Nhìn bóng lưng Thẩm Chanh mỗi lúc một xa, đến khi biến mất ở cuối tầm mắt, anh mới hồi thần, dùng ánh mắt đồng tình liếc mắt nhìn cửa khoang, sau đó rất nhanh đi vào trong buồng máy bay.
"Ông chủ, trong phòng cất trữ có quần áo của ngài, có cần cầm một bộ ra không?"
"Ừ."
Nhận được sự cho phép, Tôn Nham lập tức vào phòng cất trữ lấy quần áo ra.
Đợi Thi Vực mặc lên, anh mới dò hỏi: "Ông chủ, sắp xếp hành trình sau đó như thế nào?"
"Đi nhà họ Đường."
"Vâng."
Ngày hè chói chang, trời thay đổi bất thường.
Sắc trời tăm tối, sấm sét cuồng phong gào thét, mưa to tầm tả xuống dưới.
Thẩm Chanh mới rời đảo nhỏ trở về trong thành phố, đã bị mưa to chiếm đoạt.
"Chanh Tử."
Vừa đến ngoài cửa nhà, đã bị người gọi lại.
Tuy rằng mưa to ào ào, nhưng cô vẫn nghe ra tiếng nói của người đó.
Mộ Bạch đứng ở trong mưa, tay nâng một bó hoa hồng màu đỏ, anh bị nước mưa xông hồng hai mắt, có vẻ đặc biệt nhếch nhác.
Chỉ liếc mắt nhìn, Thẩm Chanh liền cười, "Náo loạn gì đó?"
Mộ Bạch nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn nói không nên lời, "Còn nhớ hôm nay là ngày mấy không?"
"Không nhớ rõ."
"Ngày 8 tháng 8, ngày chúng ta ở chung một chỗ."
"Phốc, anh là đến chọc cười sao?" Ngày chia tay cô còn không nhớ được, đặc biệt sao, còn có tâm tư nhớ đến ngày bắt đầu?
Thẩm Chanh cười đến càng thêm thoải mái, khiến người ta nhìn không ra tâm trạng vào giây phút này của cô là tốt hay là xấu.
"Coi như em không nhớ rõ cũng không sao, bởi vì bắt đầu từ giây phút này, anh muốn theo đuổi em một lần nữa."
Hoa hồng trong tay Mộ Bạch đã sớm hoa dung thất sắc, cánh hoa bị đánh rơi một chút, không như còn xinh đẹp như ban đầu.
"Theo đuổi tôi?" Thẩm Chanh cong tít mắt, "Anh sẽ không sợ chọc giận khiến mẹ anh vào quan tài sao?"
"Bà ấy không có quyền can thiệp tự do của anh." Ngữ khí Mộ Bạch kiên định, giống như trước khi tới đã hạ quyết tâm.
"Năm đó sao anh không có ngưu bức như vậy? Hiện tại chạy đến trước mặt tôi nói những lời châm chọc này, anh cảm thấy có ý nghĩa sao?"
"Lúc rảnh rỗi đau cả trứng để người ta trêu chọc tôi ở bên đường, anh đã nghĩ như thế nào vậy!"
"Tôi nhấn mạnh lần cuối cùng, tôi và anh là không thể nào, không thể!"
"Về sau chúng ta cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường, tất cả tự trở về nhà, tự tìm mẹ của mình."
"Gặp, sau!"