Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 4: Muốn trốn tôi, hửm?

Editor: May
Xe lao nhanh đi, bỏ rơi mấy con ma men kia ở thật xa.
Trong xe, nhiệt độ thoáng giảm xuống vài phần.
Bởi vì vào buổi tối, trong xe tối đen, không thấy rõ biểu tình trên mặt chữ điền kia là gì.
Khuôn mặt Thi Vực che dấu dưới ánh đèn lờ mờ, cười trầm thấp nói, "Muốn trốn tôi, hửm?"


Thẩm Chanh liếc anh một cái, "Tôi trốn anh làm gì thế, buồn cười."
Nghe giọng nói khinh thường như thế, Thi Vực chỉ nhíu mày, lạnh lùng quét nhìn Thẩm Chanh, "Đang ở nơi nào."
Thẩm Chanh dời tầm mắt, môi cong lên, "Bản thân tôi có chân, chẳng lẽ không tự đi về được sao? Ai cần anh lo!"


Thi Vực là con cưng của trời, có quyền, có tiền, có sắc.
Tự nhiên sẽ có liều lĩnh không ai bì nổi.
Xưa nay luôn là phụ nữ chủ động dính sát, khiến trái tim người ta yêu thích, nhưng người phụ nữ trước mắt này, lại hoàn toàn ở bên ngoài sự khống chế của anh.


Anh giương môi, miệng chứa nụ cười nhạt sâu không lường được.
Ngũ quan xinh xắn, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, ở trong xe tối đen này, càng lộ ra vẻ quyến rũ.
Thậm chí không có chút tỳ vết nào.
Thẩm Chanh xê dịch về phía bên cạnh, tựa đầu dựa vào ở trên cửa kính xe.


Gió đêm theo nửa cửa sổ lái xe thổi vào, vài tóc dài tán loạn mất trật tự ngăn ở trước trán của cô.
Cho dù như vậy, lại không có ảnh hưởng mỹ cảm chút nào, ngược lại tăng thêm mấy phần quyến rũ.
"Xoay mặt tới đây." Giọng nói của anh, lạnh đến mức tận cùng.


"Nếu như tôi không quay thì sao?" Thẩm Chanh không có quay đầu, chỉ đang dùng thanh cao của cô đi khiêu chiến cực hạn của anh.
Không?
Anh sống 26 năm, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói cái chữ này ở trước mặt anh.
"Em có thể thử xem." Giọng nói lạnh xuống đến cực điểm, là uy hϊế͙p͙ lộ liễu.


Thẩm Chanh cười ha ha, "Thử? Xin lỗi, tôi không có sở thích kia!"
Rất hiển nhiên, kiên nhẫn của Thi Vực đã hao hết toàn bộ.
Khóe môi, xẹt qua một loại nụ cười khát máu.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn anh, chỉ một ánh mắt, liền hiểu dụng ý của anh.
Giẫm phanh xe, đỗ xe sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng xuống xe.


Thẩm Chanh thấy thế, không nghĩ nhiều, đưa tay muốn mở cửa.
Đáng tiếc, Thi Vực cũng không tính cho cô cơ hội này!
Két một tiếng....
Cửa xe khóa lại!
Trong nháy mắt, không gian thu hẹp đầy những khí tức quỷ dị....
Thẩm Chanh không còn đường để đi, thân dưới đột nhiên tuôn ra dòng chảy nóng hực.


Thậm chí cô có thể cảm giác được chất lỏng đó thấm ướt quần, chảy ra....
Mẹ nó!
Cho tới bây giờ cũng chưa từng khổ sở như vậy.
Vốn bởi vì dì cả tới đột ngột mới ra ngoài mua băng vệ sinh, không mua được lại còn gặp phải mấy con ma men!


Gặp phải mấy con ma men còn chưa tính, vậy mà còn gặp phải người đàn ông này!
Có thể là bởi vì cảm nghĩ phập phồng, luồng nhiệt ở thân dưới tới mạnh hơn rồi.
Mới mấy giây, Thẩm Chanh đã cảm giác được nơi nào đó ướt nhẹp một mảnh.


Thân thể cô cứng ngắc, dáng ngồi có chút kỳ quái.
Con mắt sắc bén xẹt qua trên dưới toàn thân Thẩm Chanh, lệ khí trong mắt, giống như có thể thấm vào làn da người ta, rồi lan tràn đến trái tim.