Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 32: Cháu của tôi là con trai của con trai em

Editor: May
Thẩm Chanh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen câu hồn người, khiến cho người ta nếu không để ý sẽ đắm chìm rơi vào.
Anh chải một đầu tóc gọn gàng, cổ áo sơ mi đen khẽ rộng mở, lộ ra làn da màu đồng cổ.
Chỉ liếc mắt nhìn, cô liền nhớ tới cửa trong nhà cô bị phá nát bấy!


Bốp!
Đá một cước, lại bị chân Thi Vực chế trụ.
Anh nhìn cô, mờ ám cúi đầu, dùng giọng nói lưu manh nhất: "Em - tên lừa đảo nghịch ngợm này."
Thẩm Chanh cưc kỳ tức giận ném qua một cái tát, "Dựa vào! Anh - đồ khốn kiếp không biết xấu hổ!"
Tay đến giữa không trung, bị bàn tay to của anh bắt lấy.


Đầu của anh nhẹ nhàng hướng về phía bên phải, liếc xéo cô, nghĩ đến vở náo kịch vào buổi chiều kia.
Môi đẹp mắt, ôm trọn một độ cong hoàn mỹ, "Hôm nay, chơi vui không?"
Cổ tay bị anh bóp đến đau rát, Thẩm Chanh nhẹ hừ: "Chơi bác anh!"
"Nhà tôi không có bác."
"Dì anh.... Dì, Dì! Cả!"


Thẩm Chanh tức đến mắt đỏ hoe, hận không thể thăm hỏi cả nhà anh mấy lần.
Thi Vực hờ hững giương môi, "Đánh là hôn mắng là yêu, nói xem, yêu tôi yêu đến trình độ nào rồi?"
So với phúc hắc, Thi Vực xưng thứ hai, sợ rằng không ai dám nhận thứ nhất.
Anh đã đưa diễn kịch đến cảnh giới cao nhất!


Không đợi Thẩm Chanh đáp lại, ánh mắt hơi thâm ý trần trụi quét qua trên bụng của cô, "Con tôi đâu?"
"Đặc biệt sao, còn có cháu của anh đó!"
Vốn tưởng rằng Thi Vực sẽ tức giận vì lời này, không ngờ lại là vẻ mặt gió thoảng mây trôi, "Hả? Cháu tôi không phải là con trai của con trai em sao?"


Chữ tràn ra từ trong môi răng của anh, trong nghiền ngẫm mang theo ngả ngớn.
"...."
Rút tay bị anh nắm lấy về, Thẩm Chanh trở lại quầy bar ngồi xuống lần nữa.
Nhíu mày, ngoắc ngoắc đầu ngón út với bartender.
Bartender tiên lên trước, nhưng còn chưa kịp nói gì, một đạo sát khí đột nhiên phóng tới....


Nhìn rõ người đàn ông phía sau Thẩm Chanh, bartender cười một tiếng, sau đó liền xoay người đi làm việc của mình.
Thấy thế, Thẩm Chanh dứt khoát nói: "Rượu đắt tiền nhất của các người, mang đến một trăm ly."
Vừa dứt lời, cô nhảy xuống ghế dài, xoay người dựa vào ở trên quầy bar.


Ánh mắt khiêu khích, rơi vào trên người Thi Vực.
Bartender không có động tác, hiển nhiên vẫn đang rối rắm bởi vì một câu muốn một trăm ly rượu đắt tiền nhất vừa rồi của cô.
Phản ứng của anh ta, khiến Thẩm Chanh khó chịu, "Anh là cảm thấy vị tiên sinh này không trả tiền nối sao?"


Bartender vội lắc đầu một chút, "Không, không có!"
Đại công tử nhà họ Thi, đứng đầu tam thiếu đô thành vẻ vang, đại boos ăn sạch hai đạo hắc bạch! Bọn họ - người làm việc ở nơi này có thể không học thuộc trước đó sao?


Đừng nói là một trăm ly rượu, dù là tất cả quán bar ở đô thanh, anh nói một câu, liền có thể bỏ vào trong túi.
Thi Vực nheo con ngươi đen có thể câu dẫn người hãm sâu vào trong đó lại, có chút hứng thú quan sát cô gái nhỏ muốn chứng tỏ ở trước mặt.


Nghiêng thân, một tay chống ở bên cạnh vai Thẩm Chanh.
Nâng tay kia lên, dừng ở trước mắt cô, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một tấm thẻ vàng của ngân hàng.
Hơi cúi đầu, phun ra một hơi thở mờ ám ở trên mặt Thẩm Chanh.
Đó là một loại hương vị mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt....


Cũng may Thẩm Chanh đủ lạnh tĩnh, không có bị tư thế gợi cảm quyến rũ của anh đầu độc.
Cô thản nhiên nhíu mày, trực tiếp rút thẻ vàng kẹp ở đầu ngón tay Thi Vực ra.
"Cảm ơn."
Cô đưa tay đẩy anh ra, sải bước bước đi.
Dùng tư thái ương ngạnh và hào sảng của cô, gọi một trai đẹp.