Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 270: Tôi từ chức

Thẩm Chanh đi bộ phận nhân sự tìm Diệp Tử, nhưng đồng nghiệp nói cho cô biết, Diệp Tử xin nghỉ vài ngày.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử, Diệp Tử nói cho cô biết bây giờ đang ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Minh.


Cô nghe được giọng nói của Diệp Tử có chút không tình nguyện, nhưng không biết có phải là bên cạnh đang có người hay không, cô có chút muốn nói lại thôi.
Thẩm Chanh không nhiều hỏi, sau khi hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, mới cúp điện thoại.
Sau đó, cô gõ cửa phòng làm việc của quản lý.


Lúc này cô không có trực tiếp đẩy cửa vào, mà là chờ đến khi bên trong truyền đến một tiếng “Vào đi”, cô mới mở cửa phòng đi vào.
Quản lý Triệu không ngờ sẽ là cô, cho nên cảm thấy có chút kinh ngạc, “Cô có sao không?”


Ngày hôm qua nhà họ Thẩm phát sinh chuyện đấu súng đã sớm truyền ra, mà lại đúng lúc Thẩm Chanh đưa hợp đồng đi nhà họ Thẩm, làm sao có thể lại không có chút chuyện gì?


Thẩm Chanh biết ý của quản lý Triệu là cái gì, nhưng không có tính toán muốn trả lời bà ta, chỉ là giao một phong thư từ chức lên trên tay của bà ta, lạnh nhạt nói: “Tôi từ chức.”


Quản lý Triệu liếc mắt nhìn thư từ chức trong tay, đỡ mắt kính lên hỏi cô, “Đang yên làm, sao nói từ chức liền từ chức rồi?”
Thật ra tuy rằng quản lý Triệu và Thẩm Chanh từng có đụng chạm, bình thường lúc nào cũng đối chọi gay gắt, nhưng bà ta không phủ nhận, Thẩm Chanh là nhân tài khó gặp.


Bất kể là ở trong cuộc sống hay là trên công tác, cô biểu hiện ra đều là một mặt không đơn giản.
Mặc dù mới vào công ty không bao lâu, nhưng năng lực của cô lại vượt qua rất nhiều nhân viên kỳ cựu.
Cho nên dù quản lý Triệu không thích cô hơn nữa, cũng muốn giữ chân cô.


Không đợi Thẩm Chanh trả lời, bà ta lại mở miệng, “Thư từ chức tôi sẽ nhận trước, tạm thời không trình lên, cô suy nghĩ một chút rồi cho tôi đáp án chắc chắn!”
Thẩm Chanh trực tiếp từ chối, “Không suy nghĩ.”


Thấy cô không có một chút do dự, quản lý Triệu biết cô đã hạ quyết tâm, sẽ không giữ cô lại nữa, “Cô muốn đi, tôi cũng không giữ cô nữa. Nhưng nếu khi nào cô muốn trở lại, bộ phận nhân sự đều hoan nghênh cô bất cứ lúc nào.”


Nghe bà ta nói như vậy, Thẩm Chanh nhếch môi cười, “Tôi trở về lần nữa, nhất định không phải ở bộ phận nhân sự. Mà bà, cũng nhất định sẽ gọi tôi một tiếng chủ tịch.”
Chủ tịch?
Mặt mũi quản lý Triệu tràn đầy kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không hiểu những lời này của cô là có ý gì.


”Đi đây.”
Lưu lại những lời này, Thẩm Chanh xoay người rời đi.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, cũng không quay đầu lại liền rời khỏi bộ phận nhân sự, rất cởi mở sảng khoái.
Đi ra từ công ty, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn tòa cao ốc, nở nụ cười.


Thẩm thị, tập đoàn bất động sản do một tay ông nội tạo ra vào năm đó, cuối cùng cũng phải trở về đến trong tay của cô.
Chỉ là tâm trạng, lại có chút phức tạp.
Nói cho cùng nhà họ Thẩm vẫn là hủy ở trong tay của cô.
Người nhà họ Thẩm, bị cô một phát kéo vào địa ngục.


Như vậy, xem như vô tình vô nghĩa sao?
Lúc cô xoay người muốn đi, một chiếc Hummer đột nhiên dừng lại ở bên cạnh cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tần Cận thò đầu ra ngoài cửa sổ, chào hỏi cô một tiếng, “Chị dâu.”
Thấy là anh ta, Thẩm Chanh ừ một tiếng, thuận miệng hỏi câu, “Đi đâu vậy?”


”Không có chỗ nào để đi.” Tần Cận lười nhác dựa vào ở trên cửa kính xe, nghiêng đầu, “Chị dâu, chị đi đâu? Bằng không tôi đưa chị đi.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhướng mày, chỉ xe mình đỗ bên cạnh một chút, “Tôi có xe.”


Nhìn theo phương hướng cô chỉ, Tần Cận không nhịn được chậc chậc lưỡi, “Chậc chậc! Thi thiếu ra tay thật xa xỉ, lại có thể cam lòng mua xe tốt như vậy cho chị dâu lái, hơn hai ngàn vạn, đây chính là giá trên trời.”


Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, trên mặt vốn lạnh lùng, cuối cùng cũng có nụ cười, “Chồng tôi quá yêu tôi, không có biện pháp.”
Tần Cận: “....”