Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 166: Ngu xuẩn!

Editor: May
Tốc độ xe không phải rất nhanh, cô chỉ lảo đảo một chút, liền ổn định thân thể, sau đó liền không quay đầu lại chạy về phương hướng ngược lại.
"Mẹ kiếp! Người chạy rồi!"
Dù tiếng động có nhỏ đi nữa, người trên xe vẫn phát giác ra được.


Sau khi thấy cửa xe mở rộng, trong bao bố rỗng tuếch, tên đàn ông lái xe lập tức quay đầu xe đuổi theo.
Nhưng bởi vì đường quá nát, tốc độ xe hoàn toàn không tăng lên được.
Không có cách nào, bọn họ đành phải ngừng xe ở trên đường, bước xuống xe đuổi theo.


"Con đàn bà thối, nếu mày không đứng lại, để lão tử bắt được thì mày liền xong rồi!"
Thẩm Chanh chạy trốn nhanh chóng, mấy tên đàn ông đằng sau đuổi theo không tha, hơn nữa còn lên tiếng uy hϊế͙p͙.
Bất quá đối với Thẩm Chanh mà nói, đây hoàn toàn không tính là uy hϊế͙p͙.


Nực cười! Bảo cô đứng lại thì cô liền đứng lại sao!
Cô phát ra một tiếng cười nhạo, trong lúc chạy lẩn trốn, lại có thể quay đầu lại mắng một câu: "Ngu xuẩn!"
Lúc bị bọn bắt cóc đuổi theo còn có thể thong dong bình tĩnh như vậy, ngoại trừ Thẩm Chanh, sợ rằng không tìm ra được người thứ hai.


Không, quả thật nói là tìm không ra người phụ nữ thứ hai.
Nhưng, lúc nào thể lực của đàn ông và phụ nữ cũng có chênh lệch lớn.
Chạy qua một đoạn, chân Thẩm Chanh có chút như nhũn ra, cô há lớn miệng thở dốc, bước chân cũng chậm lại.


Mấy tên bắt cóc nhân cơ hội đuổi lên, tách ra ngăn Thẩm Chanh lại, để cô không có đường lui.
Mấy người hung ác tới gần, cười lạnh: "Mày ngược lại chạy nữa đi! Chạy nữa, xem ông đây có cắt đứt chân của mày không!"


"Tao khinh!" Thẩm Chanh đưa tay lên cho tên cầm đầu bọn bắt cóc một cái tát, "Dựa vào tên súc sinh như mày cũng xứng xưng là ông đây sao!"
Khí phách!
Bất kể là bình thường, hay là lúc đang gặp phải nguy hiểm, Thẩm Chanh đều khí phách như vậy!


Khăn trùm đầu trên đầu tên bắt cóc bị đánh lệch, lộ ra nửa bên mặt xấu xí không chịu nổi, Thẩm Chanh thấy liền buồn nôn một trận, "Dựa vào! Quá xấu rồi!"
"Mày - mẹ kiếp mày dám đánh ông đây! Còn chê ông đây xấu!"


Hai mắt tên đàn ông sung huyết, bộ dáng như muốn lấy mạng người, hận không thể xé chết Thẩm Chanh.
"Đánh mày? Tao còn muốn đá mày thì sao!"
Thẩm Chanh hừ nhẹ, trực tiếp nhấc chân, hung hăng đá vào giữa đũng quần của hắn.


Tên đàn ông đột nhiên bị đá trúng hạ thể, lập tức đau đến mặt mũi trắng bệch, che đũng quần ngồi xổm xuống, gào khóc kêu la.
Mấy tên đàn ông khác nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhau, như là đang trao đổi gì đó.


Thẩm Chanh liếc một cái liền thấy tay của mấy người đó đang từ từ di động về sau lưng, cô nhíu lông mày lại, chân dài đá một cái, súng một người trong đó vừa rút liền rơi đến trên mặt đất.


Hai tên đàn ông khác nhanh chóng rút khẩu súng, đang muốn lên đạn, một con chó lớn hung mãnh đột nhiên vọt ra từ bụi cỏ bên cạnh.
Grừ....
Con chó lớn bổ nhào về phía một tên bắt cóc trong đó, cắn cổ tay của hắn xé ra, da thịt trên tay bị cường ngạnh xé toang một khối.
"A! Á.... Đau quá...."


Tên bắt cóc té ngã xuống đất, bịt tay không ngừng chảy máu lại, thống khổ quay cuồng qua lại.
Mấy tên bắt cóc còn lại nhìn thấy tình huống này, bị dọa đến không nhẹ, ngay cả súng cũng quên rút, liên tục lui về phía sau, chỉ sợ con chó mấy trăm cân(1/2kg) kia lại đột nhiên  phát động công kích với bọn họ.


"Hú!"
Con chó ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng tru quỷ dị.
Thân thể mấy tên bắt cóc run lên, lảo đảo một cái, té chỏng cả vó.
Bóng đen khổng lồ đột nhiên bao phủ bọn họ, con chó lớn bổ nhào tới, hung ác cắn chân một người trong đó, hung hăng xé một cái!


Máu thoáng liền tung tóe ra, thịt trên đùi hắn cũng bị xé toang một khối lớn.
"A! Á.... á...."
Tên bắt cóc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, máu rất nhanh nhuộm đầy đất, máu tanh tàn nhẫn.


"Gâu...." Con chó lớn rung thân hình béo tốt lên, phát ra một tiếng kêu đáng sợ, đây là tức giận, phản ứng mà tức giận mới có.