Editor: May
Thẩm Chanh ăn sáng xong, trở về phòng thay đổi quần áo, rời khỏi dinh thự đi bệnh viện thành Giang.
Tuy rằng viện trưởng biết cô muốn chuyển viện, nhưng chuyện xảy ra đột ngột vào ngày hôm qua, cô sợ viện trưởng sẽ lo lắng, cho nên ý định đi nói cho bà biết một tiếng.
Nhưng không đúng dịp, viện trưởng đã ra nước ngoài nghiên cứu, nghe nói, là chuyến bay sáu giờ sáng hôm nay.
Đi ra từ bệnh viện, Thẩm Chanh gọi điện thoại cho Thẩm Trung Minh.
Vốn muốn hỏi ông đang ở đâu, kết quả vẫn chưa hỏi ra lời, chợt nghe được đầu kia điện thoại truyền đến tiếng huyên náo.
"Đến đến, mua xong thì bỏ tay ra...."
"Đại, đại, đại!"
"Tiểu tiểu tiểu...."
"Dựa vào!" Thẩm Chanh nổi giận, "Từ hôm qua đến hiện tại không có gọi một cú điện thoại cho con đã đành, cha đặc biệt sao còn có tâm tư đi đánh bài! Sẽ không sợ con bị người dụ dỗ đi sao?"
"Con gái nhà cha thông minh lanh lợi, người bình thường sao có thể dụ dỗ đi được? Hơn nữa, chồng con - con rể của cha có thể cam lòng để cho người ta lừa con đi ư?"
"Cút!"
"Được rồi con gái, đừng nóng giận, cùng lắm thì giữa trưa cha mời con ăn bữa cơm, coi như đền bù tổn thất...."
"Không ăn! Không có khẩu vị!"
Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Xuất phát từ thói quen, cô nhìn nhìn trái phải hai bên đường cái, xác định không có xe, mới tính đi băng qua.
Nhưng cô mới vừa đi đến giữa đường, một chiếc xe thể thao màu đen liền lái ra từ một khúc cua, hơn nữa tốc độ xe rất nhanh.
Nhìn thấy phía trước có người, phản ứng tài xế coi như vẫn rất nhanh chóng, kịp thời đạp phanh lại, sau đó vội vàng đánh tay lái....
Lúc xe chếch đi, kính chiếu hậu đúng lúc quét đến cánh tay Thẩm Chanh, trọng tâm không ổn định, cô té ngã trên đất, xương bánh chè đập xuống đất, máu rỉ ra.
Điện thoại cũng rơi lên mặt đất, vỡ nát.
Tiếp theo là một tiếng rầm, chiếc xe kia đụng vào trên đèn đường ven đường.
Cũng may tốc độ xe không nhanh, đầu xe chỉ bị hư hại rất nhỏ, bởi vì túi khí an toàn bắn ra kịp thời, người trong xe cũng không có bị thương.
Rất nhanh, cửa xe mở ra, từ phía trên đi xuống một nam một nữ, tuổi tác hai người tương đồng, khoảng 26 27 tuổi.
Người đàn ông tây trang thẳng thớm, một cái cà vạt thắt rất gọn gàng, đôi giày da hàng hiệu sáng bóng vụt sáng.
Không thể nói rất đẹp trai, nhưng cũng có thể được coi là tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự.
Người phụ nữ mặc một bộ váy mỏng màu đỏ, tóc xoăn gợn sóng dài quá bả vai, nhuộm màu giống như quần áo.
Dáng dấp cô ta cũng coi như xinh đẹp, nhưng trên mặt lại thoa một tầng phấn dày đặc, trang điểm diêm dúa lòe loẹt, có vẻ hơi dung tục.
Người phụ nữ giẫm đôi giày cao gót ít nhất mười centimet, đi đến trước mặt Thẩm Chanh, lạnh giọng hạch hỏi: "Cô đi đường như thế nào vậy? Ra ngoài không mang theo mắt sao? Có biết xe của tôi trị giá bao nhiêu tiền không? Đụng hư rồi cô bồi thường nổi không hả!"
Nghe được giọng nói của người phụ nữ, Thẩm Chanh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mặt trời chói mắt, cô bỗng chốc không hé mắt được.
Cô không nói gì, không có ỵ́ muốn đứng lên, dù đã có người vây xem, cô cũng không thèm để ý chút nào.
Cô bình tĩnh tự nhiên lấy từ túi quần trong ra một miệng băng dán vết thương, xé toạt, tiện tay dán lên vết thương ở trên đầu gối.
Người phụ nữ thấy, hừ lạnh một tiếng, "Chỉ chút vết thương ấy, cô cũng làm quá đi! Nếu muốn giả vờ đòi bồi thường, cô tốt nhất vẫn là dừng ý nghĩ này lại đi, mệnh này của cô, còn không đắt bằng xe của tôi đâu!"
Lời vừa thốt ra, đám người vây xem lập tức nổ tung nồi.
Có chỉ trích người phụ nữ này ỷ thế hϊế͙p͙ người, cũng có đồng tình Thẩm Chanh không may gặp phải chuyện này, còn có đủ loại không nói giúp và châm chọc.
Tóm lại, hiện trường muốn bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu hỗn loạn.
"Chậc chậc." Thẩm Chanh liếc mắt nhìn chiếc xe kia, từ chối cho ý kiến chậc chậc lưỡi, "Xe của cô thật là đắt."