Editor: May
Phần eo của anh ta bị đụng vào trước tiên, sau đó đầu cũng va vào phía trên một chút, bởi vì đập lên vật thể bén nhọn, trên đầu của anh ta lập tức rách một miệng máu, máu chảy xuống theo mặt của anh ta.
"Ông xã!"
Mặt Lý phu nhân đều bị dọa trắng không còn chút máu, cuống quít chạy tới nâng người đàn ông của cô ta dậy, lấy khăn giấy từ trong túi xách ra đặt ở trên vết thương của anh ta, hỏi anh ta, "Có nặng lắm không, chảy rất nhiều máu...."
"Anh không sao." Lý tiên sinh đứng lên một lần nữa, giống như vết thương trên đầu với anh ta cũng không có tạo thành uy hϊế͙p͙ gì, anh ta dùng tay che vết thương, dặn dò Lý phu nhân nói: "Em trước mang con trai ra ngoài, hỏi nó một chút còn có chỗ nào không thoải mái hay không, nếu có thì dẫn nó đi phòng y tế kiểm tra một chút, một lát nữa anh đi tìm hai người."
Lý phu nhân không chịu: "Không được, em không đi. Ông xã, anh cũng đừng cứng đối cứng với anh ta, không phải anh có mấy người bạn ở gần đây ư, gọi điện thoại để cho bọn họ tới hỗ trợ đi! Thật sự không được, em dùng tiền mướn mấy tên du côn, không cần phải tự mình ra tay! Anh xem anh, đã bị thương thành ra như vậy, đừng thể hiện nữa được không!"
Lý tiên sinh phát hỏa, "Em - người phụ nữ này sao lại bướng bỉnh như vậy, bảo em đi thì em đi đi, nói những thứ này làm cái gì!"
"Em đi, anh ta đánh chết anh thì phải làm sao...." Lý phu nhân bắt đầu luống cuống, bởi vì nhìn thấy Thi Mị ra tay, giống như không dùng lực gì liền khiến cho chồng cô ta bị thương nghiêm trọng như vậy, cảm thấy vốn chẳng phải là đối thủ của anh, cho nên không thể không gấp.
"Bị đánh chết thì mang đi hỏa táng thôi." Người nói chuyện là Tiểu Ngạo Tước, nhìn đầu Lý tiên sinh đều là máu, dường như không có một chút sợ hãi, cực kỳ bình tĩnh.
"Vậy là sao, anh sẽ không mua giúp cho ông ấy một cỗ quan tài ư?" Tiểu Thiên Tước chớp đôi mắt đen nhìn Lý phu nhân, bộ dạng như vậy nhìn có vẻ, có chút tinh ranh, lại có chút hồn nhiên vô hại.
"Hu hu.... Tụi mày nói lung tung! Ba của tao sẽ không có chuyện gì!" Tiểu mập mạp Lý Dục vừa khóc, vừa nói: "Hai tiểu tạp chủng chúng mày mới sẽ chết, mày còn dám nguyền rủa ba của tao, có tin tao đánh chết tụi mày không, có tin tao giết cả nhà tụi mày hay không...."
Những lời này, hoàn toàn bại lộ diện mạo chân chính của Lý Dục, cậu ta nhìn có vẻ là đứa nhỏ yếu ớt gặp chuyện chỉ biết trốn đi, nhưng trên thực tế là một con sói, môt khì bị chọc giận, hoặc là nhìn thấy con mồi không thể phản kích, cậu ta sẽ tùy thời xuất kích.
Lý phu nhân rất rõ ràng tính cách con trai mình, nhưng cũng không ngờ con trai mình sẽ nói ra lời như vậy, cô ta gấp gáp vội vươn tay kéo Lý Dục qua, che miệng của cậu ta nói cậu ta không nên nói lung tung.
Tuy rằng hiệu trưởng và giáo viên đều đã đi ra ngoài, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói ra lời nói như thế, bởi vì như vậy, tính chân thật lời cậu ta vừa nói ra cũng sẽ bị nghi ngờ.
Hiện tại tình huống này, nếu đối phương ra tay trước, vậy thì nhất định phải đẩy toàn bộ trách nhiệm đến trên người đối phương, như vậy mới có thể khiến đối phương đưa ra bồi thường hợp lý, hơn nữa nói xin lỗi với bọn họ.
"Ai rủa ông ta, rõ ràng là mẹ cậu nói ông ta sắp chết." Vẻ mặt Tiểu Ngạo Tước kiêu ngạo nhìn Lý Dục, hừ một tiếng nói: "Chỉ chút "công phu mèo ba chân" đó của cậu, muốn đánh chết tụi này, nằm mơ đi?"
"Đúng vậy, còn muốn giết chết cả nhà chúng tôi, quả thực là người si nói mộng mà." Tiểu Thiên Tước xấu xa bồi thêm một câu, giọng nói nghe non nớt, lộ ra trưởng thành mà bạn cùng lứa tuổi không có.
Lời của hai đứa nhỏ, khiến Thi Khả Nhi không khỏi nhíu mày: "...."
Ngay cả ""công phu mèo ba chân"" và "Người si nói mộng" cũng biết dùng, hai tên nhóc kia, là muốn nghịch thiên à.