Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1196: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (45)

Editor: May
Nghe Trần Thế Cẩm nói như vậy, Tiễn Hạo cũng không nghĩ nhiều, khoát khoát tay với anh ta, "Vậy anh đi đi."
Trần Thế Cẩm rời đi, Tiễn Hạo cũng không có ý định ở lâu, gọi điện thoại bảo tài xế lái xe đến, mở cửa xe chuẩn bị lên xe.


Không ngờ vào lúc này, cách đó không xa vọt tới một đám người, có khoảng hơn mười người, trên tay mỗi người đều cầm một cây thép côn, hung hăng lao tới.
Tiễn Hạo thấy thế, cười âm dương quái khí.


Người dám đối nghịch với Tiễn Hạo anh ta, sẽ không có người nào có thể hoàn hảo không tổn hao gì, không làm cho đối phương thiếu cánh tay thiếu cái chân, trong lòng của anh ta sẽ không thoải mái.
Dám đánh anh ta mắng anh ta, phải chuẩn bị làm một phế vật!


Thấy đám người kia càng lúc càng gần, bắt đầu đi về phía Thi Khả Nhi, Tiễn Hạo mới ngồi lên chỗ ngồi sau xe, đóng cửa xe, nhắc nhở tài xế lái xe.
Tài xế đáp một tiếng "Dạ, ông chủ", liền khởi động xe.


Chỉ là Tiễn Hạo thật không ngờ chính là, xe mới vừa vặn chạy đi, liền bị một chiếc Lincoln chạy thẳng đụng mạnh vào.
Xe quay một vòng nguyên tại chỗ, sau đó đánh lên vòng bảo hộ trên đường phố, lốp xe cọ xát trên mặt đất ra mấy dấu vết, sau đó dừng lại.


May mắn tốc độ xe không phải rất nhanh, Tiễn Hạo mới miễn cưỡng chịu dược, nhưng mà xe anh ta vẫn nhận lấy hư hao nghiêm trọng, đầu xe bị đâm đến không còn hình dáng.
Bởi vì khí nang an toàn bắn ra đúng lúc, đầu tài xế đụng mạnh vào, nhưng chỉ rách một khối da.


Anh ta bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vì hoảng sợ quá độ, co rụt thân thể không ngừng phát run.
"Mẹ nó -!"
Tiễn Hạo hờn trách bóng gió mở cửa xuống xe, đầu tiên là kiểm tra trình độ hư tổn của xe mình một chút, mới đi nhìn cỗ xe vừa mới đụng phải xe của anh ta.


Thấy là một chiếc xe Lincoln bảng số là DH0123, anh ta hoàn toàn không để trong lòng, bởi vì trong nhà xe của anh ta có một chiếc xe giống y như đúc, giá thị trường chiếc xe này khoảng một trăm vạn gì đó, cũng không phải rất đắt đỏ.
Ngược lại chiếc xe anh ta lái hôm nay kia, nói ít cũng đã hơn ba trăm vạn.


Tiễn Hạo muốn nhìn một chút là kẻ không có mắt nào đụng vào xe sang trọng của anh ta, vì vậy nổi giận hầm hầm đi đến chỗ xe Lincoln dừng lại.
Không ngờ vừa đi qua, trên xe Lincoln đã đi xuống hai người áo đen, động tác nhanh chóng bắt giữ anh, bắt trói vào trong xe.


Tiễn Hạo vừa giãy dụa, vừa rống to: "Các người là ai, cả gan dám bắt cóc người giữa ban ngày! Tao cảnh cáo tụi mày, tụi mày tốt nhất thức thời một chút thả tao ra ngay, nếu không tụi mày sẽ chết cực kỳ thảm! Chung quanh đây đều là người của tao, chỉ cần bọn họ phát hiện được tao, tụi mày cũng đừng nghĩ đi nữa..."


Hai người áo đen mặt không cảm xúc gì khống chế Tiễn Hạo không cho anh ta nhúc nhích, thờ ơ với lời nói của anh ta.


Mà đúng lúc này, người đàn ông ngồi ở ghế trước mới chậm rãi xoay người, híp mắt lạnh quét nhìn Tiễn Hạo, lập tức phóng ra ánh sáng nguy hiểm, anh nói từng từng chữ: "Ở trong tự điển Thi Mị tôi, chưa bao giờ có mấy chữ chết vô cùng thê thảm này, chỉ có bốn chữ sống không bằng chết."


Tiễn Hạo cảm nhận được sát khí lộ ra trên người anh, không khỏi cảm thấy khủng hoảng, thậm chí cảm thấy được có chút thiếu tự tin khi ở trước mặt người đàn ông này.
"Thi.... Thi Mị...." Tiễn Hạo thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm Thi Mị, ấp úng mở miệng: "Anh, anh.... anh là thiếu gia nhà họ Thi.... Thi Mị...."


Nòng súng lạnh như băng đột nhiên chống đỡ trên trán Tiễn Hạo, Thi Mị giương môi, cười như không cười nhìn anh ta, "Chỉ dựa vào anh, cũng xứng gọi tên của tôi?"


Tiễn Hạo bị cử động của anh dọa sợ tuôn mồ hôi lạnh, nhưng lại cố giả bộ trấn định: "Tôi và anh không oán không thù,.... anh.... tại sao anh lại làm như vậy, mục đích anh làm như vậy là vì cái gì...."