Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1080: Đêm đó, anh không có say

Editor: May
"Bệnh nhân phải ít nói chuyện." Anh lạnh nhạt nói.
"...." Tô Cửu Y ngậm miệng lại, không chỉ một lần cảm thấy, cô ở trước mặt anh chính là một con sơn dương nhỏ đợi anh làm thịt, hoàn toàn không có đường sống phản kháng.
"Vết thương còn đau không?"


Nghe được Thi Ngạo Tước hỏi như vậy, Tô Cửu Y lắc lắc đầu, thật ra miệng vết thương của cô khép lại cũng không khá lắm, nhưng về cơ bản đều là thời tiết biến hóa lúc trời vừa sáng mới có thể ngứa ngáy phát đau.


Cô cảm thấy loại chuyện nhỏ này không cần phải nói cho anh biết, hơn nữa cô cũng không phải là đứa bé, sẽ không bởi vì đau một chút liền ngã xuống. Có đôi khi, nghiến răng gượng chống một chút cũng sẽ qua đi thôi. Không nói, là vì không để cho người bên cạnh lo lắng.


"Anh xem một chút." Thi Ngạo Tước nói xong, vươn tay về phía Tô Cửu Y, đầu ngón tay vừa mới đụng đến trên nút áo của cô, cô liền phản xạ có điều kiện bắt lấy tay của anh, lúng túng nói: "Vị trí vết thương ở...., anh vẫn là không nên xem đâu."
"Sớm muộn cũng phải xem."


Thi Ngạo Tước nhìn cô, vẻ mặt không có bất kỳ sự thay đổi, vẫn lạnh nhạt giống như vừa rồi. Anh dường như vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh băng băng như vậy, dù là vừa mới cười qua, cũng không để lại một chút dấu vết ở trên mặt anh.


"Chờ khi kết hôn lại xem đi." Tô Cửu Y nói: "Bây giờ vẫn là có chút không quá phù hợp."
Thi Ngạo Tước nghe tiếng khơi gợi mày kiếm, "Nên xem anh cũng đã xem qua, không nên xem anh cũng xem rồi, còn có cái gì không thích hợp?"


Tô Cửu Y đối diện với tròng mắt của anh, bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn đến có chút chột dạ, vội tránh đi tầm mắt của anh, thoáng cúi thấp đầu một chút, nói: "Nhưng hai lần trước, là ngoài ý muốn." 


"Không phải ngoài ý muốn." Thi Ngạo Tước dùng tay nắm lấy cằm của cô, nâng mặt của cô lên, bắt buộc cô nhìn thẳng anh.


Tô Cửu Y biết tránh không thoát, vì vậy hít vào một hơi thật sâu đối diện với tầm mắt của anh, ngay lúc này đột nhiên giống như lại bị dòng nước xoáy trong mắt của anh cuốn vào, tìm không được mình.


Đối mặt với anh, cô căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng vẫn mở miệng nói: "Là ngoài ý muốn."
Cô nhấn mạnh: "Lần đầu tiên.... Chúng ta là bởi vì ngửi thấy mùi hương đó mới phát sinh quan hệ, lần thứ hai, có lẽ là say rượu loạn tính, lúc ấy chúng ta đều uống rượu."


"Lần đầu tiên là đúng, lần thứ hai không đúng." Anh nói.
"A?" Tô Cửu Y không kiềm được hoảng sợ một chút, đến hiện tại cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lần thứ hai lúc phát sinh quan hệ với anh, lúc ấy cô xin lỗi anh nói là uống say rượu mới sẽ như vậy, câu trả lời anh cho ra chính là anh cũng uống say rượu.


Cho nên cô vẫn luôn cho rằng lần thứ hai với anh, thực sự chỉ là say rượu loạn tính, cũng không còn bất kỳ nguyên nhân nào khác.
"Đêm đó, anh không có say." Thi Ngạo Tước buông lỏng cằm của cô ra, ngược lại nâng mặt của cô lên, nói từng câu từng chữ: "Anh là muốn em ở dưới tình huống thanh tỉnh."


Tô Cửu Y sửng sốt một hồi lâu, suy nghĩ mới có phập phồng rất nhỏ, cô nói: "Vậy sao khi đó anh không nói với em!"
Thi Ngạo Tước nhìn cô thật lâu, trong mắt tràn đầy nhu tình, anh cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu hôn lên môi của cô, dùng cách này để phong bế miệng của cô, không cho cô nói thêm gì nữa.


Mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi thơm ngát độc hữu trên người anh chui vào trong mũi cô, như là thuốc an thần khiến cô trong khoảnh khắc liền yên tĩnh lại, không có giãy dụa không có phản kháng, mặc cho môi của anh tùy ý xâm nhập trong miệng của cô, đoạt lấy từng tấc.


Tô Cửu Y nghĩ, có lẽ cô đã luân hãm, hoàn toàn chìm đắm ở trong đầm ôn nhu của anh, từ nay về sau cũng không có cách nào toàn thân mà lui từ trong thế giới của anh.