Chờ Trông Một Đời

Chương 5: Ràng buộc trốn không thoát

Đã gần đến mười hai giờ đêm, tại đây, tại cái thành thị đầy phồn hoa này, cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu......

Phiền Triết lái xe đến trung tâm thành phố, hai hôm trước bạn tốt gọi điện, nói mới mở một gay bar, rất bề bộn. Rất nhiều gay đã kết hôn (là gay nhưng kết hôn với nữ nhân) đều đi vào đó, như một nơi tiêu khiển, rời xa hơi thở thối nát bên ngoài. Có lẽ, mình ở nơi đấy cũng có thể tìm được một người bầu bạn cũng không tồi.

Phiền Triết tiến vào quán bar, liền hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người. Ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao gầy. Hai chân thon dài được một quần âu phục khá đơn giản bao bọc, trên người dù chỉ có một áo sơ mi đen cũng đơn giản, nhưng mặc trên người hắn lại tạo thành một loại khí chất vương giả. (thật sự là không quá khoa trương đúng không, cầu bỏ qua)

Phiền Triết thấy nhiều người như vậy chú ý đến mình, nhướng mày, cảm giác này thực không tốt. Cũng may mọi người cũng chỉ ngưỡng mộ nhìn nhìn, cũng không có ai làm hành động gì khác người. So với mấy quán bar trước kia Phiền Triết đi không giống nhau, nếu bình thường đã sớm có mấy người lại bám dính lấy hắn rồi.

Gọi chén rượu ở quầy bar, một bên chậm rãi thưởng thức, một bên chậm rãi nhìn quanh bốn phía. Nơi này trang hoàng khiêm tốn mà vẫn tạo cảm giác xa hoa, trên đài là một cậu trai không biết tên đang thấp giọng hát. Không khí thật đúng không rồi. Người thành công kết đôi xong cũng chỉ ở góc, nhỏ giọng trao đổi, người không biết cũng sẽ không biết nơi này toàn gay. Nơi này thuần một sắc nam nhân, đương nhiên cũng có một ít người nhìn chằm chằm Phiền Triết, nhưng cũng không ai dám tiến lên.

“Nữ nhân đâu, lão tử muốn nữ nhân. Tại sao đến một nữ nhân cũng không có!!!”

Mọi người đều ghé mắt.

Ở một góc quán bar, một người đàn ông khoảng tuổi quá năm mươi, bụng bia to đùng, cầm chén rượu vừa uống vừa quát.

“A, thật ngu xuẩn”

Phiền Triết lắc đầu, tiếp tục uống rượu.


“Tiêu Phàm, gọi cho quản lý của các ngươi ngay. Đây là quán bar quái gì mà toàn bọn đực rựa!!!”

Phiền Triết nghe cái tên liền sửng sốt. Tiêu Phàm!!! Thật đúng là âm hồn không tan nha.

“Vương tổng, ngài uống nhiều rồi. Tôi đưa ngài về khách sạn nhé.”

“Lão tử muốn nữ nhân, khốn nạn, ký hợp đồng xong với các ngươi các ngươi liền mặc người? Còn gọi đồ ngu ngốc như ngươi đến! Còn có, quán bar quái gì kia! Ngay cả nữ nhân cũng không có!!!”

“Tiên sinh, ngài khỏe. Tôi là quản lí quán bar này, muốn nói chuyện với ngài một chút. Đây là gay bar, không phải quán bar bình thường. Nếu ngài muốn rời đi, thỉnh tự nhiên.” Nói xong, quản lí quán bar lạnh lùng nhìn ông ta như nhìn cục đất. Có một ông chú to lớn đứng sẵn, tựa hồ như có người lại nháo loạn liền đá ngay ra ngoài.

“Cái gì mà bar đồng tính luyến ái. Đáng chết. Thực ghê tởm.”

“Ai, Vương tổng, để ta đưa ngài về, từ từ đợi ra... ”

“Thực xin lỗi tiên sinh, mời ngài cốc này rồi tính toán sổ sách một chút, có vài chén bị vỡ”

Chờ Tiêu Phàm tính toán đi ra, tính toán phải làm sao với cục đất kia.. Lại không thấy người đâu, có lẽ tự đánh xe về rồi. Tiêu Phàm đau đầu không thôi, hôm nay cũng uống không ít rượu.


Đột nhiên có một luồng gió thổi đến, Tiêu Phàm cảm giác được một trận choáng váng. Vẫn là nên ở lại ven đường chờ tỉnh rượu đi. Phiền Triết từ đầu đến cuối đều ở quán bar đứng xem, cũng không tiến lên chào hỏi Tiêu Phàm. Dù sao cũng đã không định cùng hắn lui tới, còn nữa... Xem mấy người đấy như thế, có vẻ như là đến nhầm quán bar. Nếu hắn biết mình là gay, chỉ sợ về sau hắn khinh bỉ mà tránh xa đi. Về sau? Ha hả, làm gì có về sau......

Phiền Triết đứng dậy rời quán bar đã là lúc rạng sáng. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Tiêu Phàm đang dựa vào thùng rác ngủ, bên cạnh còn có bãi nôn...

Người này gan cũng quá lớn rồi, đây là gay bar đó. Vạn nhất có người đem cái tên này xách đi......

Bất quá nhìn nhìn Tiêu Phàm kia ngũ quan bình thường, Phiền Triết lần nữa lại đánh mất quyền tự chủ.

“Tỉnh tỉnh, Tiêu Phàm. Uy... ”

Tiêu Phàm là bị Phiền Triết làm tỉnh giấc, vì không biết đây là đâu, liền nheo mắt nhìn mới thấy rõ ràng người trước mắt.

Phiền Triết nhìn Tiêu Phàm kia không chút phòng bị, ánh mắt còn hơi nheo lại, tim tự nhiên ại đập có chút không quy luật...

“Đứng lên đi. Nhà cậu ở đâu. Tôi đưa cậu về nhà.”

“Ngạch...” Tiêu Phàm rốt cục nhận ra đây là Phiền Triết..... Ai, mình vốn là nghĩ gió thổi thổi vài cái sẽ tỉnh rượu, ai ngờ lại ói ra... Quả nhiên già rồi, thân thể cũng không tốt lắm. (bố nhà anh chưa trúng gió lăn quay ra hết truyện là may)


“Phiền tiên sinh, là anh à, tôi không sao, tôi có lái xe đến”

“Cậu còn thế nữa, say thế rồi lái xe sao được. Đừng nói nhiều, xe cậu cứ để ở bãi đỗ đi, lát nữa tôi phái người tới lấy, giờ để tôi đưa cậu về nhà.”

Tiêu Phàm hiện tại khó chịu đến lợi hại. Ngẫm lại rồi cũng không từ chối nữa. Nói địa chỉ, để Phiền Triết đưa mình về.

“Phiền tiên sinh, sao anh lại trùng hợp đi ngang qua đây thế.” Vốn là mong Tiêu Phàm không còn lòng dạ nào hỏi, cuối cùng lại làm cho tâm Phiền Triết một chút trầm xuống.

“Tôi không phải đi ngang qua, vừa ở đấy về. Tôi là gay.” Nói xong, Phiền Triết sâu sắc nhìn thoáng qua Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nghe xong cũng chỉ bình thản “Ừ” một tiếng.

Giống như được nghe nói: Hôm nay thời tiết không tồi cũng không tồi giống hôm qua, cũng sẽ chỉ thấy thế, không có mặt nào khác.

Dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện gì nhiều.

Đưa xong Tiêu Phàm về, Phiền Triết cũng về nhà. Nhìn danh thiếp Tiêu Phàm đưa ở trong tay... Lấy tay vuốt ve cái tên, lại nhớ đến Tiêu Phàm lúc nheo mắt cố nhìn xem mình là ai....

“Thình thịch... thình thịch..”

Lấy tay đùng sức che lại trái tim, nhưng không có cách nào khiến nó đập chậm lại một chút. Mình làm sao thế không biết, hay là tại uống rượu....... Xem ra vẫn nên tốt nhất nghỉ ngơi cho tốt.


...

Thật ra Tiêu Phàm cũng chẳng có thành kiến gì với gay. Nam nhân yêu nam nhân, nam nhân ái nữ nhân, cũng giống nhau mà thôi. Giới tính cũng không phải thứ trọng yếu.. Quan trọng là..., hai người yêu nhau có thể gần nhau cả đời.

Nhu nhu đầu, Tiêu Phàm lại không hề buồn ngủ.

Lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một cái hộp được đóng gói tinh xảo. Mở ra, nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, lại nhớ tới ba năm trước đây.......

Thật ra mà nói, đấy cũng chỉ là một câu chuyện xưa tầm phào. Bạn gái thời đại học của Tiêu Phàm, hai người mến nhau bảy năm, bởi vì công tác nên quan hệ bình thường chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Sinh nhật nàng ngày đó, cầm nhẫn cầu hôn, định tặng nàng một cái kinh hỉ. Chính là, người bạn gái đó nhìn Tiêu Phàm quỳ xuống, lấy ra nhẫn, Tiêu Phàm vĩnh viễn không quên khuôn mặt có kinh vô hỉ () của nàng.

() Có kinh vô hỉ: có kinh ngạc nhưng không hề vui mừng

Vì sao lại lộ ra cái biểu tình đấy? Cảm tình bọn họ trước giờ vẫn luôn rất tốt. Tiêu Phàm tuy không có tiền, nhưng bạn gái cũng là người hiểu chuyện, cũng sẽ không yêu cầu Tiêu Phàm mua vật quý trọng gì. Hắn đã nghĩ rằng, đây là người con gái mà hắn phải bảo hộ cả đời...

“Tiêu Phàm, thật xin lỗi. Kỳ thật, hai năm trước em cũng đã đính hôn... Em... Em đã nghĩ anh cùng em lâu như vậy, hẳn cũng phải phát hiện biến hóa của em. Em vốn nghĩ năm nay liền chia tay với anh, sau đó thì kết hôn. Em... em không có ý tứ khác, nhưng anh thực sự là người rất ấm áp, cùng với anh một chỗ thực sự rất hạnh phúc... Nhưng là, anh không cho em được cuộc sống em mong muốn, em cũng muốn ba mẹ có thể sống hạnh phúc. Thực xin lỗi, em.......”

“Em đi đi... Đừng nói nữa”

“Tiêu Phàm, em.... Thực xin lỗi”

Tiêu Phàm không trách nàng, thật sự không trách. Mỗi người đều theo đuổi hạnh phúc cùng quyền lợi của riêng mình. Chỉ là, chuyện này lại làm cho hắn mất đi tín nhiệm với người khác, cũng mất đi mong muốn cưới vợ.......