Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 42: Con sói con Chu Diễn

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Quý Nguyên suy nghĩ một chút viết chữ qua.

Quý Nguyên: Anh ấy thay đổi rất nhiều sao?

Ngày mồng một tháng năm bay: rất nhiều! Mấy ngày trước anh nghe đạo diễn và nhà sản xuất nói chuyện, hình như đều nói thầy Trì trầm ổn hơn rất nhiều, anh cũng cảm thấy đợt này tính tình của anh ấy rất tốt, giống như đợt này già đi rất nhiều.

Ngày mồng một tháng năm bay: ha ha ha ha, sống lại là do anh nói bừa, làm sao có thể có chuyện không khoa học như vậy được.

Với kinh nghiệm bản thân cái chuyện không khoa học này hiện tại lại khiến Quý Nguyên hết sức dao động, chuyện sống lại như vậy, chẳng lẽ còn có thể tổ chức thành đoàn thể sao? Chỉ là, Quý Nguyên lui một bước nghĩ, nếu thật sự Trì Lập An sống lại, vậy thì như thế nào? Về sau gặp lại nhau, mình còn muốn nói một câu xin lỗi với người ta, cuối cùng đời trước còn dính dáng đến Trì Lập An.

Thay vì nghĩ đến những thứ có hay không đều được này, còn không bằng học tập để kỳ thi cuối cho tốt.

Chuyện như vậy rất nhanh đã bị Quý Nguyên quá bận mà vứt qua một bên.

Bời vì tạo hình lúc trước của《 gió xuân say 》đã tung ra một cách rầm rộ trên internet, hôm nay lại có đội bên phía Trần Phàm Kiều đang giúp Quý Nguyên giảm nhiệt độ, cho đến khi Quý Nguyên tham gia xong kỳ thi cuối vào tổ quay phim, cũng duy trì độ chú ý không nhỏ.

Có câu nói, từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó. Hiện tại Quý Nguyên đang ở trong trạng thái này, mặc dù nói hiện tại tiền bạc của tổ phim cũng đầy đủ, các loại phương diện cũng không keo kiệt, khách sạn và thức ăn hàng ngày ở đây đều trên tiêu chuẩn, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với ở nhà, lại càng không nói bên trong tổ phim còn thiếu đồ chó đấy.

Tổ phim bắt đầu quay được khoảng một tháng, rốt cuộc Chu Diễn ở bên kia cũng tìm được thời gian rảnh, nói cho Quý Nguyên biết có thể hai ngày nữa sẽ bay tới đây thăm anh.

Vừa đúng lúc《 gió xuân say 》 quay tới cảnh đấu võ, mùa hè các diễn viên không chỉ phải mặc những bộ quần áo vừa dày vừa nặng còn phải đội tóc giả, còn phải treo ngược trên các loại thiết bị bay tới bay lui, ngoài mặt thì vân đam phong kinh, nhưng kỳ thật tình trạng này là chỉ cần động tay một cái là mồ hôi rơi như mưa vậy.

Quý Nguyên quay xong phần diễn buổi sáng, buổi trưa không có chuyện gì, mấy cảnh quay về sau của anh phải đợi sau khi nam nữ chính quay xong mới diễn. Thời tiết thật sự là nóng, phải chạy dưới cái ánh mặt trời bốn mươi độ, hít thở thôi cũng thấy buồn bực trong phổi, không cẩn thận sẽ bị cảm nắng.

Quý Nguyên trang điểm phải mất nửa ngày, thời gian trong khi chờ cũng không tiện tháo toàn bộ trang điểm trên mặt xuống, tốt xấu gì anh còn có một phòng nhỏ mát rượi để lúc nghỉ trưa có thể nằm trong đó một phen.

Hai ngày nay Vũ Dật Phi cũng vừa đến thành phố điện ảnh này để quay phim. Đời trước Quý Nguyên không có kết bạn với Vũ Dật Phi, đời này sau khi quen biết cảm thấy rất hợp khẩu vị (thích thú, ưa thích). Phải nói thật tính tình của Vũ Dật Phi không thích hợp để phát triển trong Làng Giải Trí, cũng may cho anh là có một người đại diện rất nổi danh trấn giữ người đại diện là dì của anh, bằng không con đường của anh cũng sẽ không thuận lợi như vậy được.

Ngày mồng một tháng năm bay: nóng chết mất, điều hòa trong phòng anh còn hỏng, trời muốn diệt anh mà.

Quý Nguyên: em cảm giác đầu muốn rớt rồi, đội tóc giả thật là bực bội, chẳng qua điều hòa ở chỗ này còn dùng tốt, chỗ anh có xa không, tới đây đi?

Ngày mồng một tháng năm bay: anh đến phòng Thầy Trì ở nhờ rồi. 【 hài lòng 】

Quý Nguyên: 【 vỗ tay 】

Quý Nguyên: không phải nói thấy người là đùi mềm sao?

Ngày mồng một tháng năm bay: đó là anh của trước kia, bây giờ anh đã trở lên lịch lãm kiên cường dũng cảm rồi.

Ngày mồng một tháng năm bay: buổi tối ra ngoài ăn lẩu không? Hai ngày nay trong miệng anh nhạt ra chim rồi (ta nghĩ cái câu nhạt ra chim này giống như câu nhạt mồm nhạt miệng vậy. Ta vẫn để nguyên raw, bạn nào biết có thể nói cho ta với!).

Ngày mồng một tháng năm bay: hơn nữa buổi tối trợ lý của anh không có ở đây, không ai quản anh cả【 hài lòng 】

Không chỉ trong miệng Vũ Dật Phi nhạt ra chim, mà thật ra trong miệng Quý Nguyên cũng nhạt ra chim. Mặc dù nói đồ ăn bên này cũng rất tốt, nhưng quả thật là không đúng với khẩu vị của Quý Nguyên.

Buổi tối công việc kết thúc cũng coi như sớm, Quý Nguyên tẩy trang rồi sắp xếp qua, mang theo Ngô Lượng đi cùng Vũ Dật Phi.

Ngô Lượng đưa người đến nơi, sau đó lập tức trở về gọi video cho bạn gái.

Hai người Quý Nguyên và Vũ Dật Phi cũng không trang điểm, lúc đi vào phòng cũng rất bình tĩnh, đặc biệt là Vũ Dật Phi, ttrong tiếng bàn luận xôn xao và liên tục quay đầu nhìn vào bên trong của mấy người qua đường, hoàn toàn đè nén kích động muốn khoác lên vai Quý Nguyên của mình, sắc mặt cao lãnh mà đi phía trước Quý Nguyên, một tay còn cắm ở trong túi quần.

Đến khi vào phòng, nhân viên phục vụ cũng tạm thời lui ra ngoài.

Vũ Dật Phi vội vàng đưa cái tay vẫn luôn cắm trong túi quần ra ngoài, ở trong không khí vẫy vẫy hai cái: "Nóng chết người rồi, có phải điều hòa ở đây cũng hỏng rồi không?"

Rồi sau đó lại ở trong không khí hít một hơi thật dài: "Thật là thơm!"

Quý Nguyên đối với hình tượng giống như tâm thần phân liệt này của anh có chút im lặng: "Làm sao mà cả ngày như đeo mặt nạ vậy?"

Vũ Dật Phi ngồi vào vị trí, nghe Quý Nguyên hỏi như vậy, có chút uất ức: "Anh cũng không muốn đâu, trên phương diện này dì anh yêu cầu rất nghiêm khắc, bây giờ fan của anh đều cảm thấy anh cao lãnh như tổng giám đốc, đúng là, "

Vũ Dật Phi sợ Quý Nguyên không biết cái loại người được thiết lập tràn ngập trong trái tim thiếu nữ này, dừng lại muốn giải thích cho anh một chút.

Quý Nguyên giơ tay lên ngăn cản anh ta, cũng thuận miệng nói: "Chính là mắt nhìn thẳng, một lòng một dạ, đối với người khác vĩnh viễn đều là lãnh khốc vô tình."

Vũ Dật Phi ngẩn người, rồi sau đó có chút ngượng ngùng hỏi Quý Nguyên: "Thì ra là em cũng đọc truyện tổng giám đốc sao?"

Quý Nguyên uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Em đoán."

Trên thực tế Quý Nguyên đã xem qua không ít loại kịch bản này, chỉ là một cẩu vật nào đó không để cho anh diễn thôi.

"Oh." Vũ Dật Phi có hơi thất vọng mà rụt đầu trở lại, hết sức chuyên chú nhìn lên thực đơn.

Quý Nguyên cảm thấy Vũ Dật Phi này rất có ý tứ, mấu chốt là quá mềm yếu thôi, tính tình không lạnh không nóng, giống như nhân bánh của cái bánh bao nhỏ được làm từ bom Q vậy. Cùng chơi với anh ta, Quý Nguyên cảm thấy lực công kích của mình lại tràn đầy.

Nhân viên phục vụ một vào một ra, bên cạnh lồi lẩu đang sôi trào cũng chỉ còn lại hai người.

Gần đây Quý Nguyên khống chế thể trọng rất tốt, ăn một nồi lẩu như vậy cũng không thế nào mập ra được, chính là muốn chú ý không để nổi mụn .... Vũ Dật Phi cũng sợ lưu lại chứng cứ mình ăn vụng, vì vậy nồi uyên ương một bên là canh suông, một bên là hơi cay.

"Quý Viên Viên, anh nghe nói em có người yêu." Vũ Dật Phi gắp một miếng thịt cho vào.

Quý Nguyên kinh ngạc: "Anh nghe ai nói?"

Ngay cả trợ lý Ngô Lượng ở bên cạnh anh cũng không biết chuyện này, ngoại trừ Trần Phàm Kiều cũng không còn người nào biết, không đến nỗi nói cho Vũ Dật Phi nghe chứ?

"Dì anh nói cho anh biết, " Vũ Dật Phi thấy vẻ mặt của Quý Nguyên hơi thay đổi, lập tức giải thích với anh, "Chuyện người nào đó bị đánh, không có mấy người biết, dù sao chuyện này rất mất mặt, dì ấy nói có thể là bạn trai em, nhưng cũng không xác định."

Tất cả mọi người chỉ biết chuyện này là như vậy, nhưng không có ai có thể xác định đến trên người Chu Diễn, vì vậy đến cùng thân phận bạn trai của Quý Nguyên là gì thì trong bát quái cũng không xác minh được.

Nói xong Vũ Dật Phi lại hợp lý hoá hành vi của mình, "Anh từ góc độ của một fan, rất quan tâm đến tình trạng tình yêu của em, em là cẩu độc thân sao?"

Vũ Dật Phi không phải loại người mang tâm tư gì khác, Quý Nguyên do dự một chút, rồi dứt khoát lắc đầu: "Không phải."

"Oa!" Vũ Dật Phi cầm lấy nước ô mai uống mạnh một ngụm, "Anh áp lực kinh."

Nam Thần không chỉ là cong, hơn nữa tuổi còn trẻ đã giải quyết vấn đề độc thân.

Vũ Dật Phi sẽ không tiếp tục hỏi cặn kẽ nữa, không để cho Quý Nguyên có chỗ nào khổ sở.

Chỉ là cách một lát, anh ta lại nói xa nói gần hỏi: "Cảm giác nói chuyện yêu đương thế nào?"

Quý Nguyên nhúng một miếng cổ vàng, nghe vậy nói: "Rất vui vẻ, chính là thỉnh thoảng sẽ muốn đánh chết cậu ấy."

Vũ Dật Phi có chút ghen tỵ: "Lúc nói rất vui vẻ, sắc mặt em sáng lên, " anh phiền muộn để đũa xuống, "Lúc nào anh mới có thể giải quyết vấn đề độc thân đây."

"Người thích anh trên mạng ngồi khom cũng xếp thành hàng dài rồi, người thích anh cũng không ít chứ?"

"Vậy không giống nhau, " Vũ Dật Phi dừng một chút, có chút ngượng ngùng nói, "Anh tương đối nông cạn, anh thích bộ dạng xinh xắn, giống như em vậy. . . . . ."

Nói xong mới ý thức được cái dấu chấm này có chút nguy hiểm, Vũ Dật Phi vội vàng giải thích: "Anh chính là lấy một ví dụ, không phải nói muốn nói chuyện yêu đương với em đâu."

Quý Nguyên nín cười: "Em biết."

Dù sao hai 0 là không có tương lai.

"Nhưng cũng không khó tìm người có bộ dạng xinh xắn chứ?" Quý Nguyên hỏi, đặc biệt là khi Vũ Dật Phi cũng không có đồ chó đi theo phía sau giống như anh, cộng thêm điều kiện bản thân lại không kém, tìm bạn trai trong giới ngoài hay giới không thể nào quá khó khăn.

"Khó khăn chết mất, " Vũ Dật Phi lau tương ớt trên miệng một chút, cùng Quý Nguyên kể khổ, "Trong giới anh không quá thích, ngoài giới anh sợ người ta không hiểu công việc chúng ta hoặc là nói bởi vì thường thường đi chỗ khác ... Tình cảm lại trở nên nhạt, đúng rồi, tình huống của bạn trai em như thế nào?"

"Cậu ấy? Dù sao không phải là người trong giới, coi là người ngoài giới thôi." Quý Nguyên nói.

"Vậy cậu ấy có hiểu công việc của em không?" Vũ Dật Phi hỏi, "Tỷ như quay phim hoặc là có thể tạo xì căng đan ...."

Quý Nguyên nhớ tới cái đức hạnh cùng với bệnh điên của đồ chó Chu Diễn đó, cảm thấy cái vấn đề này có chút khó trả lời, nếu nói là hiểu lí lẽ, Chu Diễn còn lâu mới tới tình độ này, nếu nói không hiểu, Chu Diễn lại có chút thỏa hiệp.

Anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói: "Tạm được, nhượng bộ cho nhau hiểu cho nhau."

Quý Nguyên lại an ủi Vũ Dật Phi: "Cái chuyện duyên phận này, nói đến đã đến, có lúc chỉ là một cái chớp mắt."

"Đó là bởi vì em đẹp, " đối với con đường phía trước bỗng nhiên trở lên vô vọng Vũ Dật Phi vô cùng đau buồn, "Người ta thích em chỉ trong một cái nháy mắt, còn cái loại giống như anh đây ít nhất là phải trong vài lần nháy mắt."

Quý Nguyên không biết thể nào an ủi, không thể làm gì khác hơn là gắp một đũa lớn thịt vào trong bát cho Vũ Dật Phi.

Vũ Dật Phi ăn một lát, nói đến bát quái là mười phần tinh thần.

"Đúng rồi, em biết không, thật lâu trước kia, biết chuyện Trần Hách Anh bị người ta đánh không?"

Mặc dù là Chu Diễn ra tay, nhưng đối với chuyện này Quý Nguyên cũng không rõ ràng lắm, anh lắc đầu một cái: "Không biết, chuyện khi nào vậy?"

"Được mấy tháng rồi, dù sao khi đó anh với anh ta cùng một tổ, chuyện xảy ra lúc ăn cơm," kết hợp với chuyện Triệu tổng bị đánh lúc ăn cơm, trong lòng Vũ Dật Phi vẫn còn sợ hãi tổng kết một câu, "Ăn cơm cũng nguy hiểm."

Nhưng mà anh ta lại không biết, bản thân chuyện ăn cơm không nguy hiểm, nguy hiểm là khi có quan hệ với Quý Viên Viên. Hiện tại anh ta đang ngồi bên cạnh một người đúng giờ bùng nổ. Bắn ra đấy.

Hai người ăn uống no đủ trở về khách sạn của mình nghỉ ngơi.

Vũ Dật Phi đứng trước cửa phòng mình đang móc thẻ mở cửa phòng, cửa phòng bên cạnh mở ra.

Trì Lập An mặc đồ ngủ, trên sống mũi còn mang theo một cái kính, nghiêng đầu nhìn Vũ Dật Phi một cái, thuận miệng nói: "Vừa trở về?"

"A, đúng vậy, " Lập tức Vũ Dật Phi thấy giống như gặp thầy giáo vậy, thiếu chút nữa là đứng nghiêm tại chỗ, "Cùng Quý Nguyên ăn lẩu ở góc kia."

Trì Lập An cười: "Tôi hỏi một câu, cậu lập tức nói ra thời gian địa điểm nhân vật rõ ràng như vậy, nếu sống trong những năm kháng chiến, sẽ bị cậu bán đứng."

Vũ Dật Phi bị anh ta nói đến rất ngượng ngùng: "Nhưng, đúng vậy."

Anh ta lại nghĩ tới Trì Lập An cũng là fan của Quý Nguyên, vội vàng nói: "Đúng rồi Thầy Trì, khách sạn của Quý Nguyên cách chúng ta mấy con phố, lái xe hơn 10 là đến, nếu không lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm được chứ?"

Trì Lập An suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Nếu có cơ hội."

Tay Vũ Dật Phi ở trong túi nắm thẻ mở cửa phòng vòng vo vài vòng, ở dưới tầm của Trì Lập An từ từ mở ra, do dự một chút nói: "Vậy, ngủ ngon?"

"Ngủ ngon." Trì Lập An vuốt cằm.

——

"Vũ Dật Phi và Quý Nguyên cùng nhau ăn lẩu, trò chuyện với nhau thật vui."

Cũng không biết bị chụp lúc nào, Quý Nguyên tắm rửa sạch sẽ lại lên weibo đã nhìn thấy một số bát quái đang tin tức.

"Hắc hắc he he hắc, thật ra thì, lặng lẽ nói một câu, tôi đã gặm đường CP của hai người họ từ lâu rồi."

"Ha ha ha, trên lầu đừng chạy, tôi cũng vậy cảm thấy Vũ Dật Phi và Quý Nguyên rất xứng đôi ôi chao, ai, ôi, bá đạo tổng giám đốc và tiểu yêu tinh ...."

"Khi vừa vào cửa tổng giám đốc Vũ còn có thể giữ vững ánh mắt cao lãnh nhưng khi khi ra ngoài ánh mắt đã muốn dính chặt trên người Quý Viên Viên, ngọt bay!"

"Lại nói trong nhà phì phì vẫn không che giấu chuyện anh ấy là fan của Quý Nguyên, mọi người xem những câu khen ngợi đó ít nhiều đều có liên quan đến weibo của Quý Nguyên, quả thật là si mê."

Quý Nguyên nhìn thấy fan đang bổ não say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn bị mơ mộng của bọn họ chọc cười, đang vui mừng, thì Chu Diễn điện thoại tới.

"A lô?" Quý Nguyên điều chỉnh điện thoại thành loa ngoài, soi giương đắp mặt nạ.

Anh còn có thể thông qua loa nghe thấy tiếng người nói chuyện bên phía Chu Diễn, không khỏi hỏi: "Sẽ không phải là còn chưa có về nhà chứ?"

"Đã về, " Chu Diễn nói: " đó là tiếng của người giúp việc."

Nghèo khó hạn chế trí hàng loạt tưởng tượng của tôi.

"A, " Quý Nguyên nói, "Mấy giờ ngày mai em bay tới đây, để anh bảo Tiểu Ngô đi đón em, em qua tới đây sau đó tới khách sạn trước nghỉ ngơi một chút, ngày mai anh nói qua với đạo diễn một tiếng, quay cảnh của người khác trước, anh sẽ sớm trở lại."

"Ừ, " bên phía Chu Diễn truyền đến một tiếng đóng của, "Buổi sáng ngày mai bay, xuống máy bay khoảng một giờ rưỡi."

Trong lòng Quý Nguyên vô cùng vui, ngoài miệng không phải quá ngoan ngoãn: "Vậy có phải không còn chuyện gì rồi hay không, không có chuyện gì thì anh cúp đây."

Chu Diễn biết Quý Nguyên không phải thật sự muốn cúp điện thoại, chỉ là lần này ngoài mặt cậu rất vui vẻ, cho nên cười theo hai tiếng. Buổi tối cậu có uống rượu, hơi say một chút, giọng nói trầm thấp, xuyên qua loa thành hai tiếng cười khẽ, Quý Nguyên nghe được mặt đỏ tim đập, trong lòng ngứa ngáy không chịu được.

"Em cười cái gì?" Quý Nguyên nhấc tới điện thoại di động nằm dài trên giường, cảm thấy trước đó chưa từng muốn nhìn thấy mặt của Chu Diễn.

Giống như có tâm lý tương thông với Chu Diễn, mở miệng nói: "Gọi video chứ?"

Quý Nguyên nói: "Hiện tại anh đang đắp mặt nạ, giống như quỷ vậy."

"Em lại không sợ quỷ." Chu Diễn nói.

Cái loại câu trả lời cứng nhắc như sách giáo khoa của trực nam này, lập tức bị Quý Nguyên ghét bỏ.

"Em nên nói anh đắp mặt nạ cũng rất đẹp trai!"

"Anh đắp mặt nạ cũng rất đẹp trai." Cậu chủ không hề có nguyên tắc không có nguyên tắc, lập tức đổi lời nói, lại kiên nhẫn không bỏ hỏi, "Chuyển video chứ?"

Quý Nguyên có chút dè dặt từ từ nói: "Ừ, chuyển thôi."

Vì vậy hai người dùng di động gọi video.

Quý Nguyên vốn là nằm, sau khi gọi video lại đổi thành ngồi, sợ góc anh nằm nhìn mặt to.

"Hôm nay em ra ngoài chơi à?" Quý Nguyên cũng có thể nhìn ra Chu Diễn hơi say, đây rõ ràng là uống hơi nhiều.

"Cùng người lớn uống một chút rượu." Lúc nói chuyện ánh mắt chuyên chú của Chu Diễn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Quý Nguyên trên màn ảnh, tầm mắt không chuyển chỗ khác, khiến khóe môi Quý Nguyên không nhịn được nữa muốn vểnh lên.

"Hôm nay anh và Vũ Dật Phi đi ăn lẩu, vẫn là ăn lẩu ở nhà ngon hơn, bên ngoài ăn không thực tế chút nào."

Giọng điệu tính toán tỉ mỉ này của Quý Viên Viên không hề giống như là một người mới đang đỏ chút nào, lại càng không có cảm giác giống như bạn trai của người giàu có.

Nhưng cái loại giọng điệu cuộc sống gia đình này cũng là thứ khiến Chu Diễn động lòng, cậu chợt lại gần ống kính hôn lên miệng của Quý Nguyên một cái, nhỏ giọng nói: "Nhớ anh đến phát điên rồi."

Quý Nguyên đỏ mặt ghét bỏ cậu: "Điện thoại di động rất bẩn, hôn bậy bạ cái gì, "

Vốn là một người điên như vậy, lại điên thêm chút nữa không được sao?

Nhưng châm chọc nữa thì thế nào, Quý Nguyên vẫn nhịn không được hướng về phía điện thoại di động nhỏ giọng nói: "Dù sao ngày mai gặp mặt không phải tùy tiện hôn à. . . . . ."