Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 20: Viên Viên nó có tròn không 2

Quý Nguyên dậy rất sớm muốn đến trường để học, lịch học buổi sáng khá kín, buổi chiều mới dành ra thời gian để quay quảng cáo.

Vốn rời giường không có ý định để ý tới Chu Diễn, nhưng không nghĩ tới mới đẩy cửa đi ra ngoài đã nhìn thấy Chu Diễn đứng ở bên cạnh bàn loay hoay qua lại, bộ dáng nghiêm túc cực kỳ. Mặc dù thời tiết lạnh, nhưng trên trán cậu còn có một lớp mồ hôi mỏng, nhưng hơi thở lại rất ổn định, không nhìn ra mệt mỏi.

Quả nhiên không giống như người bình thường, Quý Viên Viên nhớ phiền muộn tối hôm qua, hiện tại lại có chút bụng dạ hẹp hòi.

Chu Diễn không tới sáu giờ đã thức dậy, đầu tiên cậu xuống công viên có không khí không tệ lắm ở dưới lầu chạy ba bốn vòng, bởi vì thật sự không tìm được nơi có thể tập thể dục, cho nên cậu dứt khoát dày vò mấy dụng cụ tập thể dục của người già trong công viên một lát. Sức của cậu lớn, thiếu chút nữa mấy động tác của cậu làm hỏng dụng cụ, khiến cho một ông lão nhìn thấy trong lòng phải run sợ.

Nhưng không có biện pháp thói quen vận động của cậu đã được sắp xếp mỗi ngày, nếu không làm gì đó cả người đều sẽ không thoải mái. Trong nhà có các loại dụng cụ bao cát để cho cậu dùng, hiếm khi không ra một trán đầy mồ hôi, hôm nay thật sự là vì nơi này không có dụng cụ nên không thể không chấp nhận. Về sau những sức lực này đều dùng trên người Quý Viên Viên, sợ là sẽ lấy của anh nửa cái mạng.

Chờ Chu Diễn vận động không sai biệt lắm, anh quay lại cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên ngoài chung cư, mỗi loại đồ ăn sáng lại lấy một phần, đầy ắp giống như là muốn xách về cho mười người ăn.

"Anh ra ngoài một lát, chắc là tối hôm nay sẽ về muộn, hôm nay em còn ở lại đây không?" Quý Nguyên hỏi Chu Diễn.

Chu Diễn gật đầu: "Em vẫn ở đây."

Tuy nói con chó chết bầm này làm cho người ta phiền lòng, nhưng thật sự lúc này Chu Diễn không còn ai có thể tin tưởng được, Quý Nguyên cũng không biết tối hôm qua Chu Diễn cố ý đứng ở cửa chờ là để cho anh mềm lòng đau lòng, vì vậy lấy chìa khóa nhà mình đưa cho cậu: "Em cầm theo đi, sau khi tan học thì về đây, đừng cố đứng đợi ở bên ngoài nữa."

Thật ra thì trên tay Chu Diễn cũng có chìa khóa này, nhưng so với việc dùng để làm chuyện biến thái không thể cho người khác biết thì Quý Nguyên tự tay giao chìa khóa nhà cho cậu, ý nghĩa là hoàn toàn khác biệt. Mọi người nghĩ xem, nửa câu sau, bảo cậu đừng cố đứng ở bên ngoài, rõ ràng chính là quan tâm cậu đấy.

Từ trước đến giờ trái tim đã từng biến hóa của Chu Diễn đối với Quý Nguyên nay đã được trấn an, bây giờ hận không được ôm Quý Viên Viên hôn một cái.

Quý Nguyên không biết một câu nói của mình mà Chu Diễn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao Chu Diễn không lên tiếng, Quý Nguyên cũng không có để ý. Anh vòng qua Chu Diễn vừa định đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, liếc một cái thấy trên bàn đầy ắp các loại đồ ăn sáng, thật sợ hết hồn.

"Em mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Đôi mắt Quý Nguyên trợn tròn, tạc mao (xù lông), "Tất cả đồ ăn sáng ở quán em đều mang về sao, chúng ta ăn không hết nhiều như vậy."

"Anh thích ăn cái gì thì ăn không thích thì không ăn." Thứ nhất là Chu Diễn sẽ không để ý đến chuyện lãng phí lương thực, cậu chỉ lo lắng đến chuyện khẩu vị của  Quý Nguyên có giống với mình hay không, thứ hai là cậu hai nhà họ Chu là một người không quá quan tâm đến mức sống hàng ngày của người khác, ở phương diện chi tiết cũng không chú ý nhiều lắm.

Quý Nguyên nhìn thấy quả thật cậu rất muốn ăn đòn.

"Lãng phí em có biết không." Vốn anh muốn bước chân vào nhà vệ sinh nhưng lại quay trở lại, đi thẳng tới trước bàn ăn, đếm đông đếm tây, mười bánh bao, không biết là nhân gì, tất cả năm cái bánh trẻo rán xíu mại, còn có một phần sữa đậu nành tào phớ, tất cả bốn cái bánh tiêu trứng luộc trong nước trà.

Quý Nguyên xếp mọi thứ thật cẩn thận, trong lòng tính toán thật nhanh, cau mày hết sức cầu kỳ, trầm giọng nói: "Ừ, như vậy, uống sưa đậu nành và tào phớ, cái khác em xem em ăn được bao nhiêu thì ăn, cũng đừng cố, còn dư lại buổi tối quay lại hâm nóng lên để làm bữa tối."

Cái kiểu tính toán tỉ mỉ này của anh giống hệt một cô dâu nhỏ, trong mắt Chu Diễn lại là một chuyện cực kỳ đáng yêu.

Nàng dâu nhỏ Quý Viên Viên tự mình ăn hết đồ ăn sáng sau đó thoải mái đi thay đồ.

Bên kia Chu Diễn cũng phải đi học, mặc dù bây giờ kiến thức ở trường học đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay, cậu đi học không nghe cũng được. Nhưng mà bởi vì thành thích mỗi lần thi của cậu đều có thể xếp trong Top 5, thêm vào đó bối cảnh trong nhà không thể nói ra, thầy cô cũng không quá để ý đến Chu Diễn.

Gần đến buổi chiều, mẹ của Chu Diễn gọi điện thoại cho Chu Diễn.

"Buổi tối có bữa tiệc, Chu Hoành Uy bảo con đi cùng. Cố gắng một năm cuối cùng cũng bắt đầu để cho con gặp người khác." Mẹ của Chu Diễn đối với Chu Hoành Uy, cũng chính là cha ruột của Chu Diễn cũng không hảo cảm, mặc dù hiện tại Chu Hoành Uy đang ở riêng tại nhà chính của nhà họ Chu, mẹ của Chu Diễn cũng không muốn đến gần lấy lòng Chu Hoành Uy.

Bình thường bà cũng không hay liên lạc với Chu Diễn, cũng không biết tại sao lúc này lại nói tin này cho cậu.

"Biết rồi." Thái độ của Chu Diễn càng thêm lạnh nhạt, vừa nói dứt lời đã cúp máy.

"Ai, " Hình như mẹ của Chu Diễn hơi do dự một chút, còn gọi lại cho Chu Diễn, "Buổi tối sẽ có rất nhiều người quan trọng, con đừng cáu gắt với cha con."

Vừa nói xong ở bên này Chu Diễn đã dứt khoát cúp điện thoại rồi.

Bữa tiệc lần này có những ai, Chu Diễn suy nghĩ một chút vẫn có thể nhớ rõ. Một phần là những bạn bè có quan hệ lâu đời với nhà họ Chu, một phần là những đối tác làm ăn, ngồi chung một chỗ đều là nhân vật nổi tiếng. Nhưng hứng thú của Chu Diễn với việc này thật không có bao nhiêu, Chu Hoành Uy không mở miệng, để cho mẹ cậu nói cho cậu biết chuyện như vậy, xem chừng cũng không quá mong Chu Diễn đi, hoặc chính là Hoa Hồ Điệp ở bên cạnh nói bên tai Chu Hoành Uy.

Đời trước không đi, đời này Chu Diễn tính đi, cậu cũng không muốn ở trong tay Chu Hoành Uy lâu như vậy.

Vốn Quý Nguyên tính sau khi học xong buổi sáng, buổi trưa tùy tiện ăn một chút ở phòng ăn là có thể chạy đi quay quảng cáo. Ai biết lịch học lịch học tạm thời thay đổi, buổi chiều kéo tới dài tới ba giờ rưỡi mới chạy tới phim trường.

Cũng may là mấy người Danae cũng còn thông cảm, cũng không nói Quý Nguyên cái gì, chỉ bắt đầu vội vàng giúp anh trang điểm nhanh hơn một chút.

Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi và hóa trang Allen ngồi tám chuyện với Quý Nguyên.

"Quý, anh đã tới, từ sáng sớm tôi và đã Bren¬da đã bị D mắng sắp khóc rồi." Anh ta thở ra một hơi, trên mặt anh tuấn làm ra vẻ sầu khổ, thiếu chút nữa chọc cười Quý Nguyên.

Allen là người mẫu xuất thân thế gia, cha mẹ anh ta đều là lão đại nổi tiếng trong giới, mặc dù anh ta dựa vào quan hệ của nhà mà xuất hiện, nhưng mà sau này cũng rất cố gắng, bây giờ đang có danh tiếng không nhỏ trong giới ở Âu Mĩ, nhưng mà anh ta lại là người hiền hoà tính tình sáng sủa, sống chung rất thoải mái.

Bời vì Quý Nguyên trang điểm cứng cả mặt, lại một lần nói xin lỗi: "Ngày mai tôi sẽ xin phép trước, hôm nay thật sự là làm mất thời gian của mọi người."

"Không mất thời gian đâu, " Allen nhanh mồm nhanh miệng nói, "Hai chúng tôi còn rất nhiều chỗ cần điều chỉnh, D rất hài lòng với cậu, hai chúng tôi, nói thật ra, ngày hôm qua tôi nhìn lại cảnh quay thử của mình, đến tôi cũng nhìn thấy nó rất không ổn, còn muốn hỏi cậu một chút có thể truyền thụ cho tôi một ít kỹ thuật được không."

Quả nhiên, giống hệt Allen, rốt cuộc chờ đến khi Quý Nguyên trang điểm xong lúc chính thức khai mạc, bên Danae vẫn đang ở chỗ cũ tìm cảm giác cho Bren¬da, mỗi một chi tiết nhỏ của quảng cáo đều trong phạm vi theo dõi của Danae, cô hận không thể nhìn mỗi một động tác nhỏ nhặt hay vẻ mặt của mỗi diễn viên, thậm chí trong mắt cô còn có cảm giác theo dõi đúng lúc.

Như vậy sau khi quay, không chỉ mất nhiều thời gian, mà thể lực và cảm xúc của mọi người cũng dần tiêu hao.

Nếu khuôn mặt của Quý Nguyên để chung một chỗ với hai người da trắng sẽ cảm thấy yếu hơn một chút nhưng mà cũng không kém chút nào. Hoặc nói một cách khác, ngược lại khuôn mặt của Quý Nguyên khi đặt chung một chỗ với bọn họ lại hiện ra một loại sức quyến rũ Đông Phương hiếm có.

Đường cong khuôn mặt của Quý Nguyên rất tốt, không hề giống với cảm giác gọt sắc của người Âu Mĩ, nhưng lại bởi vì trung hòa mà tăng thêm một bậc. Sau khi trang điểm thân hình và gương mặt của cậu gần như là bước ra từ trong bức tranh thời Trung Cổ Âu Mĩ xa hoa lãng phí, trong xa hoa lãng phí lại có một sự tự nhiên ngây thơ trong suốt. Theo từng ánh mắt phù hợp trong vai diễn kéo dài ra, hóa thành cảm xúc thích hợp mọi nơi, từ ánh mắt đến ngón chân, không có một người nào một chỗ nào không làm cho Danae cảm thấy hài lòng.

Cô chỉ có thể âm thầm may mắn vì bị người ta ngăn cản như vậy trong một năm còn có thể gặp được một Quý Nguyên làm cô cảm thấy được an ủi.

Cảm giác khi diễn của Quý Nguyên cùng bề ngoài tục xưng chính là được ông trời ưu ái, cộng với việc ngày mai cố gắng, kỹ thuật diễn tự nhiên như lửa cháy.

So sánh với anh một người nhìn như người mới nhưng kỳ thật anh đã có sáu bảy năm kinh nghiệm biểu diễn, thật sự là Allen và Bren¬da đã cố gắng rất nhiều, nhưng ăn mắng của Danae cũng nhiều hơn nhiều. Trong cuộc sống có thể coi Danae là một người rất dễ nói chuyện, nhưng một khi dính đến công việc của cô, là không được dính một chút tỳ vết nào.

Bọn họ quay liên tục đến hơn tám giờ tối, kết thúc cũng chỉ có mấy cảnh quay mà Danae hài lòng thôi.

Cùng thời điểm đó, lúc này Chu Diễn đang ở trong phòng bao riêng tham gia bữa tiệc với Chu Hoành Uy.

Bố con hai người họ Chu cũng có thể diễn, dưới trường hợp này ngoài mặt nhìn qua quan hệ cha con hòa hợp lại tự nhiên, không để cho người ngoài có cơ hội nhìn ra chút manh mối nào. Ăn cơm được một lúc, mấy người trẻ tuổi nói muốn ra ngoài tìm chỗ khác, người lớn cũng không cản, để bọn họ tự mình đi.

Trước kia mấy người trẻ tuổi này đều cùng chơi với con cả nhà họ Chu, đối với đứa con riêng Chu Diễn cái rất không thích. Ngược lại đối với chuyện này Chu Diễn cũng không thèm để ý, bọn họ không chào đón không muốn gặp cậu, căn bản cũng không sao cả.

Trước mặt người lớn mấy người họ không dám biểu lộ thái độ không tốt ra ngoài, chờ khi ra khỏi phòng lập tức vứt Chu Diễn ra phía sau, tính ra oai phủ đầu cậu. Dĩ nhiên, bên trong vẫn có một phần nguyên nhân là tuổi của Chu Diễn nhỏ hơn bọn họ không ít, để mà nói thì cũng khó có thể chơi với nhau đi.

Chu Diễn đi phía sau cách bọn họ cũng không xa lắm, từ trong túi lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn.

Quý Nguyên nhắn cho cậu một tin nói là nửa giờ sau sẽ về, hiện tại lại không có động tĩnh gì.

Cậu đang suy nghĩ, bước chân đi qua cửa một căn phòng, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng đồ từ bên trong ra ngoài, cửa mở ra một cái khe nhỏ, lộ ra bên trong, Chu Diễn liếc mắt một cái thấy được, vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt quen quen.

Trần Hách Anh ngồi ở bên trong.

Phải nói tại sao hôm nay Trần Hách Anh lại ngồi ở chỗ này, thật ra thì cũng không phải là ý của anh ta, nhưng mà không có cách gì khác đành phải nể mặt, bên phía người đầu tư là người có mặt mũi rất lớn, trước khi bắt đầu cùng nhau ăn một bữa cơm để ổn định công việc cũng là chuyện bình thường.

Lúc này Chu Diễn nhìn thấy, Trần Hách Anh cũng đang nhìn ra ngoài cửa, nhìn hai người, Trần Hách Anh không nhìn Chu Diễn, chỉ nhìn người đi phía trước Chu Diễn.

Anh ta không biết Chu Diễn, nhưng anh ta biết người đi phía trước Chu Diễn, có mấy cái đều là công khai trong giới.

Nhưng mà không khéo hôm nay đi không thoát, Trần Hách Anh nghĩ thầm.

Mặc dù trước kia có một số người cũng không chào đón Chu Diễn, nhưng bây giờ cũng không phải là thật sự muốn trở mặt với Chu Diễn, ngược lại, vào lúc này thật là hợp tác với Chu Diễn. Con cả nhà họ Chu đã chết hơn một năm, hiện tại rõ ràng chính là Chu Diễn kế vị, không nói đến lý do làm quan hệ cứng nhắc trước kia.

Chỉ chờ bọn họ quẹo khúc quanh đến cửa thang máy, vừa quay đầu lại đã phát hiện không thấy Chu Diễn.

"Ai, người này?" Mọi người hai mắt nhìn nhau.

"Có lẽ là nhát gan chạy trời."

"Cũng có thế, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi thôi."

Mọi người không để ý lắm, Chu Diễn không có ở đây, bọn họ có thể tự tìm nơi để vui chơi.

Thật vất vả Quý Nguyên mới quay xong một cảnh Danae, có thể nghỉ nghơi trên ghế sa lon mười mấy phút. Lúc này đã là chín giờ rưỡi tối, anh lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút gửi một tin nhắn cho Chu Diễn.

Đánh đầu chó Chu Diễn: Em về nhà chưa? Đã ăn tối chưa.

Trong lòng anh nghĩ có mấy cái bánh bao bánh trẻo ấy Chu Diễn có ăn hay không, nếu nói không ăn thì lúc đó anh sẽ về thẳng nhà mà không mua đồ ăn khuya rồi.

Chu Diễn nhận được thông báo lấy điện thoại di động ra nhìn thấy tin này, trong lòng cảm thấy thật sự là Quý Nguyên rất quan tâm mình, hỏi kỹ việc này như vậy.

Nhìn anh như nàng dâu nhỏ, nhớ mình như vậy.

Nhưng mà chuyện cậu đang làm bây giờ không thích hợp vào Cầu Cầu lắm.

Phía sau bãi đậu xe có một nơi không có giám sát và cũng không có đèn đường, còn có một thùng rác rất lớn. Trần Hách Anh cũng không biết mình gặp phải chuyện xui xẻo gì, vốn là muốn lấy xe, ai biết sẽ bị người lạ kéo vào góc, ngay cả cơ hội mở miệng hét ra tiếng cũng không có, lực của người phía sau rất lớn, xách anh ta như xách một con gà.

Đối phương đánh còn đặc biệt chọn nơi làm cho người ta không nhìn thấy, rat ay đều rất độc ác, vừa nhìn là biết đây là người ra tay rất có kinh nghiệm.

Trần Hách Anh không xin tha, đánh cũng đánh không lại, cả người bị đánh đau đến thiếu chút nữa ngất đi.

Tuyệt vọng nhất chính là tại sao đối phương đánh anh ta cũng không nói, quả thật ngày chó.

Vốn Chu Diễn còn muốn đánh anh ta thêm một một lát, thấy Quý Nguyên nhắn tin cho cậu trên Cầu Cầu nên dừng lại động tác, đạp người kia một cước, sau đó buông lỏng tay che miệng Trần Hách Anh ra, động tác linh hoạt nhảy ra bờ tường phía sau đi ra ngoài, đi qua nửa con đường rồi lên một chiếc xe đã đợi sẵn cậu ở chỗ này, nghênh ngang rời đi.

Trần Hách Anh lại càng không biết cũng không nhìn thấy người đánh mình là ai, sau đó một lúc lâu mới lết đạy lấy điện thoại di động của mình ra gọi điện thoại cho trợ lý, để anh ta tới đón người.

Cứ như vậy bị một thân thương tích, nhưng cũng không thể tùy tiện đi bệnh viện. Hiện tại có thể nói những chó săn tin bát quái chỗ nào cũng nhúng tay vào, tùy tiện thêm một chút gió họ có thể viết đến nổi bật lên, Trần Hách Anh tạm thời chỉ có thể nuốt tức giận vào trong lòng, ngay cả người nào đánh cũng không biết.

Đến lúc cuối cùng anh ta nghĩ mình đã gây thù với những ai, lại cảm thấy mỗi người đều có khả năng tìm người đến đánh mình, rốt cuộc cũng không biết là ai ra tay như vậy, nghĩ như vậy lại tức thêm lần thứ hai, sau một năm cũng không dám ra ngoài một mình.

Tài xế trên xe Chu Diễn, nhìn sắc mặt lạnh băng, khi cậu lên xe tài xế liếc nhìn cậu một cái từ trong kính chiếu hậu, nhìn thấy trên tay Chu Diễn có chỗ bị cọ rách da, lại nghĩ tới mới vừa rồi cậu để cho mình chờ cậu ở một nơi vắng vẻ như vậy, hơi một suy nghĩ cũng biết có thể cậu làm ra chuyện gì. Nhưng mà Chu Diễn đánh người nào chi tiết này tài xế không biết.

Tài xế đặc biệt đưa đón Chu Diễn đã hơn một năm, đi đi lại làm làm việc như vậy, đã tinh ý hơn nhiều, nhìn người rất chuẩn. Bằng không ngày đó cũng sẽ không biết Quý Nguyên nghi ngờ mình, mới nói người nói chuyện trên mạng với anh là con gái mình.

Giống vậy, đối với Chu Diễn này, tài xế cũng nhìn ra được một ít manh mối. Mặc dù thời gian cậu hai được chính thức công nhận rất ngắn, trước mắt cũng nhìn không ra bao nhiêu động tĩnh, nhưng mà tính tình tuyệt đối không phải là người bình thường, về sau có lúc chơi đùa lớn. Cũng là bởi vì cái này, hiện tại Chu Diễn sai tài xế làm rất nhiều chuyện, tài xế tận tâm làm xong, cũng không nhiều lời với người bên ngoài.

Nhưng mà có một thứ tài xế không hiểu chút nào, rốt cuộc tại sao cảm xúc của người này lại thay đổi nhanh đến vậy?

Thí dụ như nói Chu Diễn, hàng năm đều là mặt lạnh, nhìn chính là kiểu mất hứng, nhưng mà vừa lên xe một lúc, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động là có thể hiện ra khuôn mặt tươi cười.

Giống như trong điện thoại có bảo bối gì.

Hôn Viên Viên mặt non nớt: hôm nay có tiết tự học buổi tối, bây giờ em mới về nhà, một lát cùng nhau ăn cơm thôi. 【 thân ái 】【 xấu hổ 】

Chu Diễn ngồi ở ghế sau, cả người đầy sát khí trên tay đầu máu mặt không chút biểu tình gõ ra đoạn tin nhắn này.